Phát thanh xúc cảm của bạn !

Quá khứ đốt mãi không thành tro

2011-10-03 10:05

Tác giả:


Blog Việt

Cô gái nhỏ bước đi trên đám lá rụng, cô thích nghe tiếng động, cảm giác và mùi hương mỗi khi đôi chân trần khẽ khàng chạm vào những chiếc lá. Mùi mùa thu đã bao trùm lên Hà Nội, xuyên qua những ngóc ngách ngoằn nghoèo. Cô gái thả mình trôi cùng mùa thu Hà Nội.

“Chỉ còn một chiếc lá cuối thu mỏng manh…” – Nhạc phát ra từ một góc quán nhỏ, cô trầm tư gì đó, rồi mỉm cười dịu dàng. Cô không đẹp, nhưng mong manh kì lạ. Đôi mắt cô như đứa trẻ, lúc nào cũng long lanh và khờ dại. Đôi môi mỏng đầy quyến rũ nhưng cứ hờ hững như thể cô chẳng hề mảy may biết điều đó. Có thể cô ấy không biết thật.

Tôi gặp nàng trong chiều thu Hà Nội như thế, và rồi như kẻ mộng du, tôi đi theo gót chân nàng. Nàng sống trong một căn gác xép bé tí hi ở phố cổ. Căn gác xép ấy chẳng khép bao giờ, ít ra là từ ngày tôi nhìn thấy nàng. Cửa sổ bé, lớp kính mờ mờ, treo một chiếc chuông gió bé bằng đồng thì phải, tôi nhìn không rõ, tôi chỉ nghe tiếng nó kêu mà đoán vậy. Thi thoảng nàng lại đưa ngón tay thon dài của nàng lên, lắc nhẹ phong linh rồi thích thú nghe tiếng leng keng của nó. Cứ mỗi lần như thế, nàng lại khiến tôi say mê đến lạ.

Một thời gian, chẳng rõ dài hay ngắn nữa, tôi chỉ ngắm nàng từ xa, thảng hoặc tôi đi sau nàng rong ruổi khắp những ngóc ngách tí hon của khu Phố Cổ. Nàng chỉ cho tôi (tất nhiên là gián tiếp) thật nhiều điều thú vị của Hà Nội.

Ảnh minh họa

Một ngày mùa đông, người ta bảo có gió mùa tràn về, nàng bị gió quất, nàng không giữ nổi chiếc khăn, nó bay, vô tình mà cố ý rơi vào tay tôi – kẻ khù khờ vẫn theo nàng. Nàng nhìn tôi, đôi mắt ấy nhìn…nhìn sâu vào đôi mắt tôi, tôi thấy mọi thứ xung quanh xoay tròn, gió cũng thế, lá cũng thế, cả hơi thở của tôi cũng thế…

Tôi không còn theo gót nàng nữa, cũng không nhìn ngắm nàng từ xa nữa, tôi đi con đường của tôi, những ngóc nghách của tôi, những bước chân của tôi, giờ đây, song hành cùng nàng. Nàng bảo tôi đi…bảo tôi dẫn nàng đi. Tôi biết quá rõ nàng sẽ đi đâu, muốn đi đâu – Nàng bảo thế, và nàng đúng.

Nàng rất hay dựa vào lưng tôi, nàng bảo nàng thích thế vì lưng tôi rất rộng và ấm, không lạnh như lưng của hắn – quá khứ của nàng. Chỉ có nàng được quyền ôm, nàng ôm tôi từ đằng sau, mỗi lần như thế tôi lại có cảm giác nóng ran ở lưng. Nước mắt…vì nước mắt nóng hổi của nàng. Tôi đã muốn ôm nàng thật chặt, nàng sẽ an lành trong vòng tay tôi, nhưng chưa bao giờ nàng cho tôi làm điều đó. Tôi tôn trọng ý muốn của nàng. Nàng hôn tôi rất nhẹ, nói với tôi rất ít, nắm tay tôi rất chặt.

- Yêu chưa? – nàng hỏi tôi, thứ âm thanh ấy phát ra từ tấm lưng rồi chạy qua từng tế bào đến trái tim tôi.
- Yêu rồi. Sao lại hỏi thế?
- Sẽ đau đấy.
- Đã đau rồi.
- Vì?
- Quá khứ đốt mãi không thành tro. Nước mắt chảy vì hắn.

Nàng lặng im quay ra trước đặt lên môi tôi một nụ hôn, rồi nắm tay tôi – vẫn chặt như thế - kéo tôi đi.

Hắn đẹp trai hơn tôi, hàng lông mày làm tôi sợ nhưng nụ cười thì thật sáng. Đôi mắt anh ta buồn và ướt. Nàng quay lại nhìn tôi sau khi thắp cây hương xuống đám cỏ mọc hoang dại trên nấm mộ. Nàng cười, mắt nàng ngấn nước, tóc nàng tuột khỏi dây chun bé, tung trong gió. Tôi lao đến ôm nàng, cứ ngỡ nàng sẽ biến mất như một ảo ảnh. Nhưng không, nàng trong vòng tay tôi, khóc òa như đứa trẻ. Chưa bao giờ nàng khóc như thế trước mặt tôi, những giọt nước mắt trước đây đều lặng lẽ rơi, trên nụ cười mỏng manh.

- Anh ấy thành tro rồi. – bỗng nàng nín bặt, run run nói vào trái tim tôi.

Tôi im lặng để nàng trong vòng tay mình. Sau này nàng bảo, nàng nghe rõ tiếng tim tôi đập rất mạnh, như thể nàng nghe phong linh kêu.

Hôm nay tôi mua một cây phong linh khác, nó bằng gỗ, âm thanh rất mộc và thanh nữa. Tôi treo vào chỗ cửa sổ trên gác xép tí hi. Tôi lau lại cửa kính, chỉnh lại bản lề, chiếc phong linh kia giờ đã có bạn, mỗi lần nàng về chúng lại kêu lên như cùng tấu một bản nhạc.

Ảnh minh họa

Nàng vẫn về qua đây mỗi ngày, tôi biết điều đó và tôi sống vì điều đó. Nàng về với hắn vào một ngày mùa xuân bốn năm sau ngày tôi gặp nàng. Nàng đặt tay lên trái tim tôi: “Đừng yêu ai nữa, được không?”. Rồi nàng nhắm mắt không màng nhìn cái gật đầu của tôi. Bàn tay kia của nàng vẫn nắm chặt sợi dây chuyền của hắn. Bàn tay đặt lên trái tim tôi vẫn đeo chiếc nhẫn vợ - chồng của tôi.

- Sẽ đi về phía ấy. – Nàng nhìn tôi.

- Đừng đi!

- Sẽ, nhưng chưa phải bây giờ.

- Thương tôi không?

- Yêu hay thương?

- Yêu.

- Yêu. Không thương.

- Hắn?

- Yêu. Hận.

Hắn bỏ nàng ra đi cùng đường chỉ máu trên cổ tay khi mùa đông lạnh nhất. Hắn tồn tại bên nàng từ khi nàng sinh ra, phong linh của nàng do hắn làm vào sinh nhật lần thứ 8 của nàng. Sinh nhật lần thứ 18 của nàng, hắn ra đi. Nàng bảo hắn cô độc. Hắn bỏ nàng lại, nàng sống, đợi ngày hắn về mang nàng đi cùng. Và nàng đã đi rồi.

Anh ta, bốn năm sau đó, để lại khung cửa sổ, hai chiếc phong linh vẫn kêu leng keng, hắn ta, cô ấy, anh ta cùng trở về rồi cùng ra đi…mỗi ngày…theo gió. Họ đuổi nhau, đuổi theo sự cô độc hay trong mỗi con người, cô độc tồn tại vĩnh viễn…ngay cả khi chết đi.

Leng keng…phong linh kêu…một cô gái treo cây phong linh thứ ba lên…tóc cô trong gió như dòng sông chảy dài bất tận.

  • Gửi từ email totet92@

Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với Blog Việt bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email blogviet@dalink.vn

 

Chỉ cần nhớ số Blog Radio yêu thích và bấm phím, bạn sẽ được hòa mình vào những câu chuyện, những bản nhạc ấn tượng của Blog Radio đã in sâu trong tâm trí bạn!


Click chuột để trở thành Fan của Blog Việt, bạn sẽ thấy nhịp sống Blogging mang tiếng đồng điệu với bản thân mình...


 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Không bình thường

Không bình thường

Có đôi khi chúng ta sống trong rất nhiều vùng an toàn, của mình, của người bên cạnh, của xã hội. Những vùng an toàn mà nghĩ rằng chỉ cần vượt qua chúng, người ta sẽ dễ dàng gục ngã. Nhưng thật ra mỗi người chỉ có vài chục năm để sống, để sai lầm và vượt qua sai lầm. Và thỉnh thoảng vùng an toàn ấy sẽ làm chúng ta yếu đuối hơn.

Anh và Em (Phần 2)

Anh và Em (Phần 2)

Mối nhân duyên của nó và anh đã không bị lỡ dở vì đã gặp được một người thấu hiểu và bao dung. Trong cuộc đời, đôi khi không phải vì lỡ bước sai 1 bước mà bước sai cả cuộc đời. Hãy dừng lại, nhìn nhận lại chính mình và sữa chữa những cái sai để bước chân tiếp theo sẽ là những bước chân đúng đắn, bạn nhé!

3 con giáp này vận may lội ngược dòng, công việc thăng hoa, tài khoản nhảy số ầm ầm trong 45 ngày tới

3 con giáp này vận may lội ngược dòng, công việc thăng hoa, tài khoản nhảy số ầm ầm trong 45 ngày tới

Chỉ còn chưa đầy 2 tháng nữa là kết thúc năm, trong khi nhiều người đang loay hoay tổng kết thì 3 con giáp này lại bất ngờ nhận được "tín hiệu vũ trụ" cực tốt. 45 ngày tới chính là thời điểm vàng để họ bứt phá, tiền bạc rủng rỉnh, chuẩn bị cho một cái Tết ấm no, viên mãn.

Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và

Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những thứ này

Trước thềm năm 2026, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những mối quan hệ độc hại đang níu chân bạn, để hành trang bước sang trang mới chỉ còn lại sự nhẹ nhõm và an yên.

Lời tạm biệt cuối thu

Lời tạm biệt cuối thu

Hy vọng trong tương lai vẫn có thể gặp lại, em vẫn rất chờ mong vào một ngày nào đó anh em mình có thể có một buổi đi uống nước hoặc ăn tối với nhau, và hy vọng anh sẽ giống như lời chúc em gửi đến anh trong bức thư nhỏ đó, có được tất cả, hạnh phúc, sức khỏe và thành công.

Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn

Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn

Cam mỉm cười, nhặt vài chiếc lá rách rưới bên bờ suối, bỏ vào túi – như nhắc nhở bản thân về những điều chưa hoàn hảo nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống.

 Một ngày bình thường mất người mình thương

Một ngày bình thường mất người mình thương

Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?

Anh và  Em (phần 1)

Anh và Em (phần 1)

Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan

Người bạn đặc biệt

Người bạn đặc biệt

“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

back to top