Oằn mình trong nỗi nhớ anh tột độ
2012-02-21 16:10
Tác giả:
Lời tác giả: “Bài viết của mình chính là câu chuyện có thật về một tình yêu đã mất. Trái tim người con gái đang từng ngày từng ngày tan vỡ vì nỗi nhớ chàng trai. Nhưng có lẽ, người ấy không hề hay biết rằng, có một người vẫn luôn tin, hi vọng về một tình yêu đích thực sẽ tìm được nhau trong cuộc đời. Hi vọng bài được đăng để mọi người có thể chia sẻ được chút gì đó với người con gái với trái tim tan nát vì một tình yêu đẹp đã vĩnh viễn ra đi. Cám ơn Blog Việt. Chúc cho những đôi lứa yêu nhau sẽ cùng nhau đi đến cuối con đường. Chúc cho các bạn luôn có một tình yêu đẹp."

Vậy là mình đã đi qua đời nhau như cơn gió ban mai mang về chút se lạnh.
"Có những điều đánh mất có bao giờ lấy lại được
Có những điều đã qua không thể bắt đầu lại từ đầu
Có những yêu thương giờ đã thành ký ức
Có những nỗi niềm đã theo gió bay xa"
Anh! Khi em ngồi viết những dòng này thì mọi cảm xúc trong em đã không còn nữa. Vậy là mình lặng lẽ rời xa nhau kể từ đây. Nếu nói rằng em không buồn thì là em nói dối nhưng em tự hứa với mình rằng sẽ cố gắng để vượt qua.
Đêm nay đọc được dòng tin nhắn anh viết cho em, thấy sao chạnh lòng quá. Con đường mình đã đi qua, thật dài. Nhưng đến cuối cùng em nhận ra anh không hề yêu em, và chưa từng hiểu em. Lời cay đắng đó, em tự cho đó là lời cuối cùng anh dành cho em. Em sẽ nhận tất cả về mình, nhận hết lỗi lầm và những gì xấu xa nhất, để anh có thể an lòng bước đi. Vâng, hãy xem em như hạng người chỉ biết sống vì tiền của đàn ông. Cứ xem em như một người con gái hư đốn quen đàn ông chỉ vì tiền. Em là vậy đó. Giờ có lẽ anh đã thấy nhẹ lòng mà bước đi rồi chứ. Với em, những lời đó không còn quan trọng nữa. Bởi em đã nghe quá nhiều, quá đủ để em có thể quen với điều đó. Có sao đâu, với anh, nếu nói ra làm lòng anh dễ chịu, thì thôi, cứ muốn chửi bới, muốn trách móc gì thì xin một lần nói ra hết. Đừng để vết thương vừa kịp lành, lại phải gánh lấy một tổn thương khác. Như vậy đau lắm.
Mùa đông 3 năm trước, em nhận lời yêu anh khi còn là một cô sinh viên năm 2. Mùa đông năm nay, một mình em bước đi trên con đường đầy kỷ niệm. Nhớ anh, nhớ tất cả những gì là kỷ niệm. Vậy là đã hơn 6 tháng kể từ ngày em và anh chia tay và quyết định dừng lại cuộc hôn nhân được chuẩn bị chu đáo chỉ còn chờ đến ngày nó sánh vai cùng anh trong chiếc Áo trắng tinh khôi về nhà chồng.
Xa nhau rồi đấy, nhưng sao đến giờ em vẫn không thể quên được hình bóng anh. Vết thương lòng anh dành cho em, nó lớn quá. Và có lẽ nó đã bóp chết trái tim em cùng với những lời cay độc anh dành cho em trước lúc ra đi. Em không trách anh nữa chỉ trách sao số phận lại cho em gặp anh, cho em yêu anh nhiều đến thế, để hôm nay, tình yêu đó làm em phải oằn mình trong nỗi nhớ anh tột độ.
Hôm qua, em có ghé ngang tiệm tạp hóa để mua một ít đồ. Chị chủ quán có hỏi em còn quen anh không. Câu hỏi vô tình đó khiến em thấy nặng lòng. Nước mắt chực tuôn ra, nhưng em đã cố ngăn không cho chảy thành dòng. Không vết thương lòng nào mà không đau nhói nhưng rồi thời gian sẽ giúp em chữa lành mọi vết thương. Gia đình, bạn bè, công việc, cuộc sống... sẽ giúp em quên đi tất cả kỷ niệm của ngày hôm qua.
Anh! Vậy là mình đã đi qua đời nhau như cơn gió ban mai mang về chút se lạnh. Mình lạnh lùng bước qua nhau. Tình yêu em dành cho anh luôn nguyên vẹn, chân thành nhưng đổi lại em nhận về mình đau thương và mệt mỏi. Em mệt mỏi vì phải chạy theo anh, đợi chờ anh - một người không hướng về em. Dẫu biết rằng cố quên là sẽ nhớ nên dặn lòng cố nhớ để mà quên.

Ảnh minh họa: kameolynn-d3ivq90
Em biết quá khứ thì mãi là quá khứ, ngày hôm qua sẽ mãi là ngày hôm qua. Tất cả những gì là kỷ niệm, em dặn mình hãy để cho nó ngủ yên, đừng khơi lại nỗi buồn để lòng thêm đau nhói. Em ra đi không lời oán trách bởi mình quá dại khờ, quá chung thủy với tình cảm để rồi giờ đây chua xót bẽ bàng. Cuộc sống với muôn màu, muôn vị cay, đắng, ngọt, bùi... có nếm trải thì mới là cuộc sống. Đối với anh, tình cảm chỉ là một trò đùa và em chỉ là một con ngốc trong trò đùa đó của anh mà thôi. Anh lạnh lùng buông câu nói phũ phàng mà không hề biết rằng người khác sẽ đau. Anh lạnh lùng chia tay mà không cần biết người khác sẽ thế nào trong cuộc chia tay đó. Anh mỉm cười trong chiến thắng mà không biết người khác lặng thầm với dòng nước mắt những tưởng không bao giờ cạn.
Ba năm là quá ngắn so với một đời người nhưng cũng đủ vương vấn bao kỷ niệm của một chuyện tình, vậy mà anh lạnh lùng vứt bỏ chẳng chút xót thương. Trái tim em đau tưởng chừng không gì còn có thể đau hơn được nữa. Em dặn mình cũng đừng khóc nữa vì anh nhưng nước mắt em vẫn tuôn dài mỗi đêm. Giờ đây, em còn lại gì ngoài một tâm hồn trống rỗng, một vết thương lòng không biết bao giờ sẽ nguôi ngoai. Vết thương nào rồi cũng lành lại với thời gian nhưng vết sẹo của nó thì chỉ có thể mờ chứ không thể nào lành hẳn.
Anh cứ bước đi trên con đường anh đã chọn, cứ bình yên, hạnh phúc với cuộc sống của mình. Xin anh đừng quay đầu nhìn lại, đừng nhớ gì với kỷ niệm ngày xưa. Một lần thất bại cũng đủ làm em chao đảo, sợ cành cong. Em tự nhủ với mình sẽ không nhớ về anh để giấc ngủ không chập chờn mỗi đêm và để cho nước mắt không lăn dài. Em sẽ quên quá khứ để hướng về tương lai. Lần cuối cùng em viết về anh để ngày mai đây em sẽ xóa mờ hình ảnh anh trong kỷ niệm. Hãy luôn hạnh phúc anh nhé!
Em cầu chúc anh sẽ không bao giờ phải đau khổ như em ngày hôm nay. Vĩnh biệt anh - người tình trong quá khứ.
- Gửi từ email Thuc Vy - vy.hongocthuy@
Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Không bình thường
Có đôi khi chúng ta sống trong rất nhiều vùng an toàn, của mình, của người bên cạnh, của xã hội. Những vùng an toàn mà nghĩ rằng chỉ cần vượt qua chúng, người ta sẽ dễ dàng gục ngã. Nhưng thật ra mỗi người chỉ có vài chục năm để sống, để sai lầm và vượt qua sai lầm. Và thỉnh thoảng vùng an toàn ấy sẽ làm chúng ta yếu đuối hơn.
Anh và Em (Phần 2)
Mối nhân duyên của nó và anh đã không bị lỡ dở vì đã gặp được một người thấu hiểu và bao dung. Trong cuộc đời, đôi khi không phải vì lỡ bước sai 1 bước mà bước sai cả cuộc đời. Hãy dừng lại, nhìn nhận lại chính mình và sữa chữa những cái sai để bước chân tiếp theo sẽ là những bước chân đúng đắn, bạn nhé!
3 con giáp này vận may lội ngược dòng, công việc thăng hoa, tài khoản nhảy số ầm ầm trong 45 ngày tới
Chỉ còn chưa đầy 2 tháng nữa là kết thúc năm, trong khi nhiều người đang loay hoay tổng kết thì 3 con giáp này lại bất ngờ nhận được "tín hiệu vũ trụ" cực tốt. 45 ngày tới chính là thời điểm vàng để họ bứt phá, tiền bạc rủng rỉnh, chuẩn bị cho một cái Tết ấm no, viên mãn.
Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những thứ này
Trước thềm năm 2026, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những mối quan hệ độc hại đang níu chân bạn, để hành trang bước sang trang mới chỉ còn lại sự nhẹ nhõm và an yên.
Lời tạm biệt cuối thu
Hy vọng trong tương lai vẫn có thể gặp lại, em vẫn rất chờ mong vào một ngày nào đó anh em mình có thể có một buổi đi uống nước hoặc ăn tối với nhau, và hy vọng anh sẽ giống như lời chúc em gửi đến anh trong bức thư nhỏ đó, có được tất cả, hạnh phúc, sức khỏe và thành công.
Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn
Cam mỉm cười, nhặt vài chiếc lá rách rưới bên bờ suối, bỏ vào túi – như nhắc nhở bản thân về những điều chưa hoàn hảo nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống.
Một ngày bình thường mất người mình thương
Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?
Anh và Em (phần 1)
Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan
Người bạn đặc biệt
“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”
Nắng, mưa, râm mát
Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

