Nỗi lo của mẹ ngày Tết
2017-01-16 01:27
Tác giả:
Trẻ con nào mà không mong đến tết, bởi vì chúng được mặc áo mới, được nhận bao lì xì, được đi chơi, đặc biệt là không bị rầy la như mọi ngày. Riêng với tôi Tết chỉ là những chuỗi ngày chủ nhật liên tục được nghỉ học ở nhà với gia đình. Bởi tôi hiểu, Tết đến mẹ phải chạy lo chút tiền để có nồi thịt kho cúng ông bà, vài loại mứt đãi khách, vài nhành hoa, ít trái cây trưng trên bàn thờ cho tươm tất 3 ngày Tết, rồi làm sao cho các con có được tấm áo mới như những đứa trẻ trong xóm. Nỗi lo chỉ có những người mẹ nghèo mới hiểu.
Năm lớp 8 tôi đã biết tự làm thêm và hí hửng mang tiền về cho mẹ, tôi vui mà nước mắt mẹ lưng tròng, cái đầu non nớt lúc đó tự hào biết bao vì nghĩ đã giúp mẹ bớt vài nỗi lo và thấy hạnh phúc như lúc nhận được gạo của những nhà hảo tâm mà tôi thường đợi hàng giờ để có mang về cho mẹ.
Suy nghĩ đó luôn theo tôi từ lúc nhỏ và ngày hôm nay tôi đã trưởng thành bằng sự hi sinh của người mẹ kính yêu, có công việc và tài chính ổn định trên đất Sài Gòn đồng nghĩa phải xa gia đình, ngày qua ngày chật vật với công việc, cơm áo gạo tiền chỉ mong gia đình có cuộc sống đầy đủ ấm no. Căn nhà bây giờ đầy đủ tiện nghi như chúng đang thay thế những đứa con của mẹ, khi đủ chín chắn và nhận thức rõ về mọi việc nên tôi càng hiểu nỗi lo của mẹ không bao giờ dừng lại.

Những ngày sắp Tết nhà cửa tuy trang hoàng, đầy đủ nhưng lại sợ các con không về thì tết với mẹ còn đâu niềm vui. Chợt xem đoạn quảng cáo đứa bé hỏi: “Mình còn mừng tuổi ông bà bao nhiêu lần vậy ba” giật mình tim đau nhói, nước mắt rơi nhận ra đã lâu rồi không về thăm mẹ, đến nổi một cuộc gọi hỏi thăm mẹ cũng không nhớ cách đây đã bao lâu.
Phải chăng trong bộn bề cuộc sống mà ta quên đi có một tình yêu to lớn đang lo lắng dõi theo hay chúng ta là những người con hời hợt, vô tâm trước tình yêu bao la, vô điều kiện của những người mẹ.
Cuộc sống này mẹ đã ban cho ta bằng nhiều sự hi sinh, ta nên trân trọng và làm nó thêm ý nghĩa để xứng đáng là những đứa con hiếu thảo.
© Tác giả ẩn danh – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Bước tiếp hành trình mới
Ai mà trong cuộc đời không từng thất bại chứ? Điều may mắn nhất của tôi là vẫn có gia đình dang tay đón tôi quay trở về. Bây giờ, cuộc sống mẹ con tôi chưa sung túc lắm nhưng luôn sống trong tình yêu thương của cả gia đình tôi.

Ngày anh đưa ô, em đưa trái tim mình
Có những đêm, Mộng Nhi ngồi thẫn thờ bên khung cửa sổ, laptop mở trang trống. Cô viết… rồi xóa. Không vì hết chữ, mà vì trái tim không còn đủ bình yên. Cô từng viết tốt nhất khi có Thiên Duy bên cạnh – không cần nói nhiều, chỉ cần biết rằng, sau một ngày mệt mỏi, vẫn có người giữ chiếc dù cho cô đứng dưới cơn mưa mỏng.

Liệu một mai vết thương thơ ấu kia sẽ đong đầy hạnh phúc
Lúc nào cũng mong mỏi một người đến và vỗ về trái tim đầy vết xước của mình, nhưng chính những đứa trẻ ấy lại chẳng thể mở lòng để một dấu chân bước vào ranh giới của bản thân mà mình đã và đang tạo ra. Sự đề phòng, sự sợ hãi ngày một lớn dần mà chẳng hề hay biết.

Kiếm tiền an toàn - Chi tiêu khôn ngoan: Đó không phải ‘chủ nghĩa thực dụng’, mà là cách người trẻ quản lý tài chính tích cực và thấu đáo!
Sự thay đổi trong quan niệm về tiền của giới trẻ chính là một lát cắt tiêu biểu của thời đại xã hội phát triển nhanh chóng.

Trưởng thành là khi ta thôi sợ những vết đau cũ
Có người nói, lớn rồi thì nỗi đau hóa thành vết chai không còn nhức nhối như ngày thơ bé chỉ lặng lẽ nằm im khi trời đổi gió, mới bất chợt nhói lên.

Gia đình – nơi bắt đầu và cũng là nơi trở về
Cuộc sống có thể bận rộn, nhưng hãy cố gắng dành thời gian cho gia đình. Một cuộc điện thoại, một buổi cuối tuần về quê, hay đơn giản là một tin nhắn “Con nhớ nhà” cũng đủ khiến cha mẹ cảm thấy hạnh phúc.

Mượn thương nương đỡ - Nguyễn Ngọc Tư
Ngôn ngữ truyện ngắn mộc mạc, giản dị nhưng đầy sức nặng. Những câu văn ngắn, tưởng chừng lạnh lẽo, nhưng lại thấm đẫm chất người, chất đời. Không khí truyện buồn, thậm chí hoang hoải – nhưng không hề tuyệt vọng.

Nghề cao quý nhất trong mọi nghề
Có những nghề gắn liền với ánh hào quang, với những phần thưởng danh giá, nhưng nghề giáo thì không. Thành quả của nghề giáo không phải là sự nổi tiếng hay vật chất, mà là sự trưởng thành của từng thế hệ học trò.

Tình yêu, ánh sáng và "hữu danh vô thực"
Có khi nào đó, chúng ta không cảm nhận được tình yêu đang hiện hữu quanh mình, là khi đó, chúng ta biết rằng chúng ta đang bị kiểm soát bởi lòng thù hận, sự đố kỵ, sự tham lam, sự giận dữ, sự lo lắng, sự buồn bực,.... và trên tất cả, chúng ta đang không biết ơn.

Đừng để yêu thương chỉ còn là ký ức
Họ đợi, họ mong, họ thất vọng, rồi lại tự an ủi mình: "Con bận mà, thương nó quá." Có lần mẹ tôi gọi điện, giọng hồ hởi: "Cuối tuần này con về nha, mẹ nấu món con thích." Tôi cười: "Để tuần sau nha mẹ, tuần này con nhiều việc quá." Tôi không nghe thấy tiếng thở dài ở đầu dây bên kia, chỉ nghe mẹ nhỏ nhẹ: "Ừ, mẹ chờ."