Phát thanh xúc cảm của bạn !

Nocturne – khúc nhạc của đêm

2016-08-18 01:29

Tác giả:


blogradio.vn - Chỉ mong một giây phút yên bình cũng đủ lắm rồi, một giây để quên đi tất cả, quên đi vòng quay của cuộc sống, của nỗi phiền muộn. Nhưng tối nay, vì sao lấp lánh kia ơi, tôi đã khóc, khóc cho những tháng ngày tôi đã qua, khóc để hướng lên bầu trời cao, nơi có ánh sáng Nocturne khúc nhạc đêm đang chờ đợi tôi.

***



Nghe bài hát Nocturne (Secret Garden ft. Anne Takle)

Ánh nắng màu vàng từ từ, chậm rãi lặng khuất dần xuống núi, màn đêm bắt đầu buông xuống thăm thẳm và mượt như nhung. Bất chợt, cơn gió lạnh mang theo hương của hoa, của sương ùa vào cửa sổ làm tôi giật mình tự hỏi: “Hôm nay mày đã làm được gì?”. Nhắm mắt lại và hồi tưởng. Buổi sáng, tỉnh dậy chạy đua với ánh bình minh nhìn dòng đời tất bật, vội vã đi ngược về xuôi, thênh thang bao nỗi niềm. Buổi chiều, ghế đá sân trường, nơi có con số xác suất, bài tập thống kê, nơi có tiếng nói, tiếng cười đùa của đám bạn được tôi gói ghém cẩn thận trong trang sách với dòng lưu bút tinh nghịch. Còn bây giờ, ngay lúc này, tôi muốn cắm tai nghe, tắt hết ánh đèn điện để thả hồn vào thế giới chỉ có nhạc và tôi, bao nhiêu nỗi niềm bấy nhiêu góc khuất hãy để lời ca, tiếng hát xoa dịu. Nốt nhạc nhẹ da diết, giọng ca trầm buồn, một khúc nhạc đêm khe khẽ ngân lên trong đêm tối tĩnh lặng và chân thật:

“Now let the day
Just ship away
So the dark night may watch over you
Velvet blue silent true
It embroces you heart and you soul
Nocturne…”


Có lẽ, vì tôi thích màu đen, màu của đêm tối thế nên mỗi lần lời ca đó cất lên tôi đều nhắm mắt để đến với thế giới của khúc nhạc đêm, thế giới có thể bao trùm cả trái tim và tâm hồn tôi, thế giới chẳng bao giờ phải buồn hay rơi nước mắt, chẳng phải băn khoăn hay lo lắng.

Các bạn biết không? Ở thế giới đó, tôi luôn được thấy được cảm nhận, thấy những điều mà tôi luôn mơ ước, nhận được những thứ mà tôi muốn. Đúng vậy, tôi biết, thế giới đó là tôi mơ, tôi mơ cùng khúc nhạc đêm nhưng tôi cũng không muốn tỉnh dậy. Bởi giấc mơ ấy không bao giờ tính phí, có mất tiền đâu, mơ thoải mái, mơ cái mình yêu thích. Có câu: “Bi quan là tâm trạng, lạc quan là ý chí”, và thế giới đó, thế giới của khúc nhạc đêm đã giúp tôi lạc quan, có thêm ý chí biến giấc mơ thành hiên thực, tại sao không? Tại sao không mơ chứ? Hãy đến và đắm mình trong mơ cùng Nocturne khúc nhạc đêm:

“Never cry, never sigh
You don’t have to wonder why
Always be. Alaways see
Come and dream the nigh with me
Noturne…”

 Nocturne – khúc nhạc của đêm

Bóng đêm đang vây quanh bạn, bạn thấy nào? Sợ, cô đơn, tăm tối. Nhưng với tôi thì không, tôi không sợ hãi, bởi bóng đêm ấy là Nocturne, khúc nhạc đêm lắp đầy trái tim của tôi với những ước mơ, khát khao, cho tôi hơi ấm, giấc ngủ êm đềm giống như khi tôi còn nhỏ. Vòng tay ấm áp của mẹ, tình thương của cha mỗi lần ru tôi ngủ. Bất giác những giấc ngủ mang tên “tuổi thơ” lại theo lời ca tìm về trong giấc mơ. Nào là cả đám tranh nhau ngủ trên chiếc võng được mắc dưới gốc cây nhãn dưới ánh nắng chói chang trưa mùa hè hay mùa đông lại nằm chui co ro trong chăn ấm, xa xa là giỏ than hồng đang đỏ. Nào là ngủ gà, ngủ gật trong giờ học Toán hay là ngủ vội ngủ vàng nhân lúc chưa đến 23h30 phút, giờ đó phim mới chiếu…

“Have no fear
When the night draws near
And fills you with dreams and desires
Like child asleep so warm so deep
You will find me there waiting for you
Nocturne…”

Một giấc ngủ êm đềm, một tuổi thơ vô ưu vô lo, buồn thì khóc, vui thì cười, thích ngủ thì ngủ thích chơi thì chơi. Mở mắt miên man theo dòng suy nghĩ, màu đen tĩnh mịch, không gian vắng lặng, du dương câu hát:

“We’ll fly clarm the sky
You don’t have to worder why
Always be. Alaways see
Come and dream the nigh with me
Noturne…”

Đôi mắt ươn ướt ngắm nhìn bầu trời đời sao qua song cửa sổ, bất giác tôi nếm được vị mặn vị đắng. Bây giờ, tôi đã lớn thật rồi không còn như ngày bé chơi trò đếm sao, không còn tranh ngôi sao nào lớn nhất là của mình nữa. Cuộc sống trôi đi quá nhanh, kim phút luôn đuổi theo kim giây, mải miết kiếm tìm nhiều thứ không thuộc về mình. Tình yêu, tiền tài, danh vọng, địa vị hóa ra chỉ là bọt biển, tranh đấu mãi không ngừng để rồi khi mất đi lại không cho phép bản thân mình khóc. Chỉ mong một giây phút yên bình cũng đủ lắm rồi, một giây để quên đi tất cả, quên đi vòng quay của cuộc sống, của nỗi phiền muộn. Nhưng tối nay, vì sao lấp lánh kia ơi, tôi đã khóc, khóc cho những tháng ngày tôi đã qua, khóc để hướng lên bầu trời cao, nơi có ánh sáng Nocturne khúc nhạc đêm đang chờ đợi tôi:

“Thought the darkness lay,
It will give way…”


Dù bóng đêm có qua đi nhưng nó vẫn sẽ trở lại, trở lại với niềm tin, khát khao và hơi ấm. Thất bại thì đã sao, đau khổ như thế nào thì tôi đã có Nocturne khúc nhạc đêm ở bên. Cứ tìm rồi sẽ thấy, cứ đi rồi sẽ đến, đi đến tận cùng của nỗi bất hạnh bạn sẽ thấy bất hạnh cũng đẹp như một bông hoa, bông hoa nở cuối hành trình. Và sau đó hãy ngân lên Nocturne khúc nhạc đêm:

“When the dark night delivers the day,

Nocturne…”

© Loan Nguyễn – blogradio.vn

Bài dự thi cuộc thi viết "ĐỂ YÊU THƯƠNG DẪN LỐI". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn nhấn vào nút "Bình chọn" dưới chân bài viết, để lại bình luận tâm đắc và chia sẻ lên mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn xem tại đây.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top