Phát thanh xúc cảm của bạn !

Những ước mơ chật chội

2016-11-17 01:12

Tác giả:


blogradio.vn - Khi ngồi trước một bữa tiệc thịnh soạn, tôi hay chạnh lòng nhớ về bữa cơm gia đình ngày mưa gió. Nhiều nhất vẫn là món cá khô chiên hoặc mắm nêm ăn cùng rau luộc trong vườn nhà. Khi đã học đến cuối cấp ba, tôi vẫn khát khao mình mau lớn, đi làm có tiền chỉ để có thể ăn một bữa sáng hai trứng ốp la với bánh mì. Ôi! Ước mơ đầu đời giản dị nhưng rất thật của tôi.

***

...Tôi nhìn ra bầu trời chiều nay u ám, báo hiệu sắp có một trận mưa to. Chiều nay là một chiều khác thường! Nhìn thấy người phụ nữ lam lũ đẩy chiếc xe hàng rong cùng chồng dưới cơn mưa Sài Gòn vừa ập đến, tôi nhớ về cha mẹ mình trong những cơn mưa nơi miền quê xa xôi...

Tuổi thơ tôi chứng kiến biết bao nỗi nhọc nhằn của cha mẹ trong công cuộc mưu sinh. Có lẽ đi qua hết cuộc đời này, tôi cũng chẳng thể nào quên cha mẹ đã vất vả như thế nào trong những mùa mưa bão miền Trung! Trí óc non nớt của đứa trẻ học lớp 6 còn lưu lại hình ảnh dưới cơn mưa trút nước, mẹ giúp cha lấy vải bạt che đậy cho chuồng gà, chuồng vịt. Hai ông bà rét run nhưng vẫn cắm cúi để buộc những tấm bạt được may liền nhau từ những chiếc bao nhựa đựng phân bón đã dùng hết. Trong ánh chớp sáng lòe trời, cha tôi vẫn đội mưa chặt thêm vài cây tre dựng cho chắc bởi nếu sập chuồng, gà vịt chạy mất thì đó là một thảm họa với gia đình tôi. Bởi tiền học của tôi, tiền mắm muối dưa cà... đều từ nguồn bán trứng mỗi ngày. Trúng mưa, cha ho sù sụ suốt đêm còn mẹ thao thức vì nhức khớp.

Có những buổi chiều mưa to như hôm nay, mẹ tôi lảo đảo đạp chiếc xe cũ kỹ nặng nề trở về cùng nồi xôi bị ế. Nước mắt tôi không ngăn được mỗi khi nhớ đến hôm tôi và mẹ cùng nhau đưa khoai mì vừa thu hoạch ở vườn ra chợ bán. Nhìn bầu trời chuyển mưa, mẹ tôi bảo tôi về nhà ăn cơm trước còn học bài, cứ để mẹ ngồi bán một mình. Tôi về đến nhà thì mưa như xé nát cả trời đất, lạnh lẽo vô cùng. Thời gian cứ trôi, đã bảy giờ tối mẹ tôi vẫn chưa về. Cha cùng tôi ra chợ đón mẹ. Dưới ánh đèn đường vàng hiu hắt, mẹ ngồi co ro trong chiếc áo mưa bên đống khoai mì chưa bán được bao nhiêu. Hình ảnh mẹ một mình hiu quạnh, ướt mưa ngồi góc phố, bán từng củ khoai kiếm tiền cho tôi ăn học ấy mãi mãi theo tôi cho đến tận hôm nay. Tôi thương đôi tay chịu giá lạnh của mẹ để giữ cho tôi có một khung trời hạnh phúc. Tôi yêu đôi tay nhiều vết sẹo của cha lo toan cho cả gia đình đủ sống. Tôi yêu những sớm mai, dưới cơn mưa rả rích còn sót lại của đêm qua, cha ân cần phụ mẹ thu hoạch rau lúc bốn giờ sáng. Cha mẹ tôi nghèo mà rất yêu thương nhau.

Những ước mơ chật chội

Mưa đến là niềm vui của gia đình tôi. Cha dắt tôi ra sông buông lưới bắt cá. Những búp măng sau mưa nhú lên rất nhanh. Đây sẽ là nguồn ăn tươi cho cả nhà. Riêng trẻ con chúng tôi thích mưa vô cùng. Bỏ qua những khó khăn của người lớn, bọn trẻ chúng tôi vô tư cởi trần đá banh dưới mưa hay kéo nhau ra sông tắm rồi bỏ chạy thục mạng khi sấm sét xuất hiện. Hoặc lợi dụng mưa không có chó canh chừng, chúng tôi vào trộm mía trong ruộng. Đứa nào cũng ướt sũng, lạnh lẽo mà cười ha hả...

Mưa đem đến những niềm vui tuổi thơ là vậy, nhưng cũng để lại trong tim tôi nỗi đau rất lớn: Cha tôi mất trong trận bão lụt lịch sử 2003. Mỗi lần về quê, thắp nhang cho cha, tôi lại tiếc nuối những khi cha con chúng tôi trò chuyện với nhau ít quá. Bây giờ làm sao tôi còn được nghe lời khuyên bảo của cha? Làm sao tôi có thể nắm tay cha nhiều hơn? Cha không được chứng kiến ngày tôi trưởng thành, dù tôi biết đây là ước mơ lớn nhất của đời ông. Mẹ tôi từ chối lời mời sống với tôi nơi thành phố. Mẹ nói không phù hợp với kẻ sinh ra từ miền quê hẻo lánh. Mẹ có thói quen mỗi khi nhớ đến tôi, lại lấy vài bộ đồng phục học sinh cũ của tôi ra gấp, vuốt ve bởi vì tôi chưa từng là người lớn trong tim người mẹ tội nghiệp.

Khi ngồi trước một bữa tiệc thịnh soạn, tôi hay chạnh lòng nhớ về bữa cơm gia đình ngày mưa gió. Nhiều nhất vẫn là món cá khô chiên hoặc mắm nêm ăn cùng rau luộc trong vườn nhà. Khi đã học đến cuối cấp ba, tôi vẫn khát khao mình mau lớn, đi làm có tiền chỉ để có thể ăn một bữa sáng hai trứng ốp la với bánh mì. Ôi! Ước mơ đầu đời giản dị nhưng rất thật của tôi.

Những ước mơ chật chội

Nhìn hơn mười hai mùa mưa đi qua Sài thành, tôi sợ duy nhất một điều: Ngày tôi mất mẹ! Sẽ ra sao khi tôi không còn mẹ? Cha mẹ đã hy sinh cả đời cho con cái nhưng lúc con muốn báo hiếu chưa được bao lâu thì cha mẹ đã hóa thân thành các vi sao trên bầu trời xa tít? Vậy ta hãy yêu thương cha mẹ mình nhiều hơn khi còn được nghe tiếng cha mẹ nói, còn dược ôm chặt cha mẹ trong vòng tay. Chỉ khi ta biết yêu quý người thân thì mới có thể mở lòng yêu người khác.

Chiều mưa hôm nay làm cảm xúc dâng lên nghẹn ngào quá đỗi... Tôi khóc lúc nào cũng không biết. Ngoài đường, hai ông bà đẩy chiếc xe bán rong bắp, khoai ra về trong mưa là hình ảnh của cha mẹ tôi ngày xưa. Chắc chắn ông bà ấy đang rất lo nếu chiều nay vì mưa bán ế, sẽ không đủ tiền nuôi các con. Vì vậy, họ tiếp tục đi trong mưa cất tiếng mời chào run run vì lạnh.

Vọng lại từ xa một lời mẹ ru con:

"Cha mẹ nuôi con, không kể ngày kể tháng

Con nuôi cha mẹ, con tính từng giờ..."

© Hải Triều – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top