Phát thanh xúc cảm của bạn !

Những ước mơ chật chội

2016-11-17 01:12

Tác giả:


blogradio.vn - Khi ngồi trước một bữa tiệc thịnh soạn, tôi hay chạnh lòng nhớ về bữa cơm gia đình ngày mưa gió. Nhiều nhất vẫn là món cá khô chiên hoặc mắm nêm ăn cùng rau luộc trong vườn nhà. Khi đã học đến cuối cấp ba, tôi vẫn khát khao mình mau lớn, đi làm có tiền chỉ để có thể ăn một bữa sáng hai trứng ốp la với bánh mì. Ôi! Ước mơ đầu đời giản dị nhưng rất thật của tôi.

***

...Tôi nhìn ra bầu trời chiều nay u ám, báo hiệu sắp có một trận mưa to. Chiều nay là một chiều khác thường! Nhìn thấy người phụ nữ lam lũ đẩy chiếc xe hàng rong cùng chồng dưới cơn mưa Sài Gòn vừa ập đến, tôi nhớ về cha mẹ mình trong những cơn mưa nơi miền quê xa xôi...

Tuổi thơ tôi chứng kiến biết bao nỗi nhọc nhằn của cha mẹ trong công cuộc mưu sinh. Có lẽ đi qua hết cuộc đời này, tôi cũng chẳng thể nào quên cha mẹ đã vất vả như thế nào trong những mùa mưa bão miền Trung! Trí óc non nớt của đứa trẻ học lớp 6 còn lưu lại hình ảnh dưới cơn mưa trút nước, mẹ giúp cha lấy vải bạt che đậy cho chuồng gà, chuồng vịt. Hai ông bà rét run nhưng vẫn cắm cúi để buộc những tấm bạt được may liền nhau từ những chiếc bao nhựa đựng phân bón đã dùng hết. Trong ánh chớp sáng lòe trời, cha tôi vẫn đội mưa chặt thêm vài cây tre dựng cho chắc bởi nếu sập chuồng, gà vịt chạy mất thì đó là một thảm họa với gia đình tôi. Bởi tiền học của tôi, tiền mắm muối dưa cà... đều từ nguồn bán trứng mỗi ngày. Trúng mưa, cha ho sù sụ suốt đêm còn mẹ thao thức vì nhức khớp.

Có những buổi chiều mưa to như hôm nay, mẹ tôi lảo đảo đạp chiếc xe cũ kỹ nặng nề trở về cùng nồi xôi bị ế. Nước mắt tôi không ngăn được mỗi khi nhớ đến hôm tôi và mẹ cùng nhau đưa khoai mì vừa thu hoạch ở vườn ra chợ bán. Nhìn bầu trời chuyển mưa, mẹ tôi bảo tôi về nhà ăn cơm trước còn học bài, cứ để mẹ ngồi bán một mình. Tôi về đến nhà thì mưa như xé nát cả trời đất, lạnh lẽo vô cùng. Thời gian cứ trôi, đã bảy giờ tối mẹ tôi vẫn chưa về. Cha cùng tôi ra chợ đón mẹ. Dưới ánh đèn đường vàng hiu hắt, mẹ ngồi co ro trong chiếc áo mưa bên đống khoai mì chưa bán được bao nhiêu. Hình ảnh mẹ một mình hiu quạnh, ướt mưa ngồi góc phố, bán từng củ khoai kiếm tiền cho tôi ăn học ấy mãi mãi theo tôi cho đến tận hôm nay. Tôi thương đôi tay chịu giá lạnh của mẹ để giữ cho tôi có một khung trời hạnh phúc. Tôi yêu đôi tay nhiều vết sẹo của cha lo toan cho cả gia đình đủ sống. Tôi yêu những sớm mai, dưới cơn mưa rả rích còn sót lại của đêm qua, cha ân cần phụ mẹ thu hoạch rau lúc bốn giờ sáng. Cha mẹ tôi nghèo mà rất yêu thương nhau.

Những ước mơ chật chội

Mưa đến là niềm vui của gia đình tôi. Cha dắt tôi ra sông buông lưới bắt cá. Những búp măng sau mưa nhú lên rất nhanh. Đây sẽ là nguồn ăn tươi cho cả nhà. Riêng trẻ con chúng tôi thích mưa vô cùng. Bỏ qua những khó khăn của người lớn, bọn trẻ chúng tôi vô tư cởi trần đá banh dưới mưa hay kéo nhau ra sông tắm rồi bỏ chạy thục mạng khi sấm sét xuất hiện. Hoặc lợi dụng mưa không có chó canh chừng, chúng tôi vào trộm mía trong ruộng. Đứa nào cũng ướt sũng, lạnh lẽo mà cười ha hả...

Mưa đem đến những niềm vui tuổi thơ là vậy, nhưng cũng để lại trong tim tôi nỗi đau rất lớn: Cha tôi mất trong trận bão lụt lịch sử 2003. Mỗi lần về quê, thắp nhang cho cha, tôi lại tiếc nuối những khi cha con chúng tôi trò chuyện với nhau ít quá. Bây giờ làm sao tôi còn được nghe lời khuyên bảo của cha? Làm sao tôi có thể nắm tay cha nhiều hơn? Cha không được chứng kiến ngày tôi trưởng thành, dù tôi biết đây là ước mơ lớn nhất của đời ông. Mẹ tôi từ chối lời mời sống với tôi nơi thành phố. Mẹ nói không phù hợp với kẻ sinh ra từ miền quê hẻo lánh. Mẹ có thói quen mỗi khi nhớ đến tôi, lại lấy vài bộ đồng phục học sinh cũ của tôi ra gấp, vuốt ve bởi vì tôi chưa từng là người lớn trong tim người mẹ tội nghiệp.

Khi ngồi trước một bữa tiệc thịnh soạn, tôi hay chạnh lòng nhớ về bữa cơm gia đình ngày mưa gió. Nhiều nhất vẫn là món cá khô chiên hoặc mắm nêm ăn cùng rau luộc trong vườn nhà. Khi đã học đến cuối cấp ba, tôi vẫn khát khao mình mau lớn, đi làm có tiền chỉ để có thể ăn một bữa sáng hai trứng ốp la với bánh mì. Ôi! Ước mơ đầu đời giản dị nhưng rất thật của tôi.

Những ước mơ chật chội

Nhìn hơn mười hai mùa mưa đi qua Sài thành, tôi sợ duy nhất một điều: Ngày tôi mất mẹ! Sẽ ra sao khi tôi không còn mẹ? Cha mẹ đã hy sinh cả đời cho con cái nhưng lúc con muốn báo hiếu chưa được bao lâu thì cha mẹ đã hóa thân thành các vi sao trên bầu trời xa tít? Vậy ta hãy yêu thương cha mẹ mình nhiều hơn khi còn được nghe tiếng cha mẹ nói, còn dược ôm chặt cha mẹ trong vòng tay. Chỉ khi ta biết yêu quý người thân thì mới có thể mở lòng yêu người khác.

Chiều mưa hôm nay làm cảm xúc dâng lên nghẹn ngào quá đỗi... Tôi khóc lúc nào cũng không biết. Ngoài đường, hai ông bà đẩy chiếc xe bán rong bắp, khoai ra về trong mưa là hình ảnh của cha mẹ tôi ngày xưa. Chắc chắn ông bà ấy đang rất lo nếu chiều nay vì mưa bán ế, sẽ không đủ tiền nuôi các con. Vì vậy, họ tiếp tục đi trong mưa cất tiếng mời chào run run vì lạnh.

Vọng lại từ xa một lời mẹ ru con:

"Cha mẹ nuôi con, không kể ngày kể tháng

Con nuôi cha mẹ, con tính từng giờ..."

© Hải Triều – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.

Lá thư gửi đến thiên đường

Lá thư gửi đến thiên đường

Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.

Đắng cay

Đắng cay

Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.

Đơn phương yêu một người

Đơn phương yêu một người

Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.

Vì anh còn thương em

Vì anh còn thương em

Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.

Ai là bạn trong cuộc đời?

Ai là bạn trong cuộc đời?

Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.

Ánh nắng chiếu

Ánh nắng chiếu

Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu

back to top