Phát thanh xúc cảm của bạn !

Những trái tim cùng chung nhịp đập

2014-02-27 01:00

Tác giả:


Bài viết tham dự tuyển tập: "Yêu thương đầu tiên": Để bình chọn cho bài viết này mời bạn like, share và để lại bình luận bằng plug-in mạng xã hội ngay dưới chân bài đăng. Lượt like, share và comment được tính bằng hệ thống đếm tự động.

Yêu 24/7 - Cuối cùng, An cũng đã chịu để bàn tay nhỏ nhắn của mình nằm yên trong tay Minh. Gió lùa những bông hoa cúc trắng bồng bềnh. Những sợi tóc của An vờn nhẹ lên má khi cô bạn lọt thỏm trong vòng tay xiết chặt của Minh. Dù An không nghe thấy lời trái tim Minh muốn nói, nhưng An hoàn toàn có thể cảm nhận được nó. Trái tim Minh đang đập vì An.

***
Cánh đồng hoa cúc dại trải rộng trước tầm mắt. Tán phượng lao xao trong gió chiều. Hoàng hôn nhuộm ánh nắng màu mật lên những cánh hoa trắng mỏng manh và thảm cỏ xanh mướt mát. Trên cánh đồng hoa quen thuộc ấy, cái dáng người mảnh khảnh, cao cao đang nghiêng nghiêng bên giá vẽ đập mạnh vào thị giác của Minh và ngay tức khắc gây nên một đợt sóng điện mạnh mẽ truyền thẳng từ trong tim ra tới từng đầu ngón tay. Tê dại. Vẫn phong cách vintage bụi bặm một cách đầy nữ tính. Vẫn mái tóc ngang vai bay bay trong gió. Vẫn khuôn mặt với từng đường nét thân thuộc mà Minh có thể thấy rất rõ ngay cả trong những giấc chiêm bao mơ hồ nhất. Chiếc vali rời khỏi tay Minh rơi xuống. Những bông cúc dại li ti bồng bềnh trong gió. Minh đang ở ngay đằng sau An. Suốt ba năm không gặp, và giờ đây, Minh chỉ cách An chưa đầy ba bước chân!

-    An?

Im lặng. An vẫn say sưa với cây cọ trên tay. Không một tiếng đáp trả. Minh thở ra nhè nhẹ. Lẽ nào mới chỉ có ba năm, An đã quên mất giọng của Minh? Điều này là không thể với một cô gái có đôi tai cảm thụ âm nhạc tuyệt vời như An!

-    An? – Minh hít thật sâu, chạm nhẹ tay lên bờ vai cô bạn thuở thiếu thời.

Mái tóc lắc nhẹ. An quay lại. Đôi mắt nâu sẫm mở to đầy kinh ngạc. Rồi một nụ cười nở rộng trên khuôn mặt xanh xao hiện ra cùng lúc với cơn gió mang tên Bảo An ào đến khóa chặt Minh trong vòng tay:

-    Cậu về thật rồi?

Hơi ấm từ chiếc áo khoác phả lên người Minh. Hương cúc dại thân quen lẩn quất trong không gian. Gió mùa đông lùa những lọn tóc vờn nhẹ vào má. An đang ở đây, rất gần!

-    Tớ tưởng cậu sẽ giận tớ, và sẽ không về thăm tớ... – An nhìn thẳng vào Minh, những ngón tay xiết thật chặt bàn tay lạnh cóng của người bạn thân lâu ngày không gặp.

-    Cậu biết tớ không bao giờ có thể giận cậu quá một tuần còn gì?

-    Cũng đúng nhỉ?

An mỉm cười, khóe mi cong cong. Nụ cười tỏa nắng giữa chiều đông, đẹp giản dị như một bông cúc trắng. Thu dọn giá vẽ, cô bạn quay lại nắm tay Minh:

-    Về thôi. Cậu còn nhớ đường về nhà không?

Minh im lặng mỉm cười nhìn năm ngón tay mảnh dẻ đang đan chặt vào bàn tay mình. Những ngón tay như thể sinh ra là để dành cho phím piano.

cúc dại

***
Minh gặp An lần đầu vào năm lớp chín, khi nhà Minh trở thành hàng xóm mới của nhà An. Những ngày đầu đến đây, nỗi nhớ bố, mẹ đang làm việc ở nước ngoài của Minh chỉ dịu lại khi nhìn thấy cánh đồng cúc dại trải dài phía sau nhà. Và một chiều tháng mười một, khi dạo bước trên thảm hoa trắng muốt, Minh đã gặp An, đang say sưa bên giá vẽ. Bức tranh đơn giản với đồng cúc trắng lao xao trong gió, nhưng bình yên đến lạ.

-    Chào cậu – An giơ tay, nở một nụ cười thân thiện – Tớ là Bảo An, hàng xóm của cậu, và là bạn cùng lớp mới, nếu như cậu vẫn chưa nhận ra – Ánh mắt biết cười của An đưa về phía ngôi nhà với giàn ti – gôn hồng kế bên nhà Minh.

-    Tớ tên Minh.

Minh nắm nhẹ bàn tay ấm áp, mềm mại của An. Bắt đầu từ cái bắt tay làm quen ấy, hai đứa dần dần trở thành bạn thân lúc nào không hay. Có lẽ là từ khi Minh bắt đầu sang nhà An học đàn? Hay là từ khi An tặng Minh bức tranh cúc dại mà cậu ấy thích nhất khi nghe Minh nói nhìn nó làm Minh vơi đi nỗi nhớ người thân?

***
Bữa tối được tổ chức bên nhà Minh với sự tình nguyện xuống bếp trổ tài để mừng bạn thân du học về của An. Ngước lên khỏi rổ rau đang nhặt dở, Minh nhìn An đang xắn cao tay áo, bận rộn với hàng loạt nồi to chảo nhỏ:

-    Cô giáo đâu rồi An?

An vẫn cắm cúi với món ăn bày biện dở trước mặt, phớt lờ câu hỏi của Minh. Gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, Minh lên giọng:

-    Chú ý chút đi, cô giáo đâu rồi mà tớ không thấy nhỉ?

-    À, mẹ tớ hả? Mẹ đi dạy đàn cho một trung tâm nào đó trên tỉnh rồi – Ngừng một chút, An nhoẻn cười – Mẹ tớ nhắc cậu suốt đấy, có khi còn nhớ cậu hơn cả nhớ tớ ấy chứ!

-    Còn cậu thì sao? – Minh ngập ngừng hỏi khẽ.

An tựa hồ như bị giật mình nhưng chỉ lát sau, cô bạn đã nở nụ cười thường trực:

-    Đương nhiên là tớ phải nhớ bạn thân nhất rồi!

Minh cúi đầu. Ba năm rồi, An vẫn lựa chọn cách lảng tránh câu hỏi thực sự của Minh. Bữa tối ấm áp dọn ra trước mặt. Minh kéo ghế cho An rồi ngồi xuống bên cây đàn piano ở góc phòng.

-    Tặng cậu món khai vị đặc biệt.

Tiếng đàn vang lên dìu dặt. Minh lướt tay trên dãy phím, tâm trí lại bồng bềnh trôi về một buổi tối của ba năm trước...

-    Tại sao lại gọi tớ sang ăn tối đây? – An chống tay lên mặt bàn đầy ắp thức ăn, ánh mắt tò mò, dò hỏi.

-    Chúc mừng sinh nhật sớm cho cậu, sẵn sàng chưa, quý cô?

Bàn tay Minh bắt đầu dạo trên phím đàn. An bật cười rồi dần dần hát theo. Ca khúc “Happy birthday”. Minh khép lại bản nhạc trong tiếng vỗ tay của An:

-    Đàn chỉ mỗi ca khúc đơn giản này thì phí tài năng của cậu quá Minh ạ!

tình ca

Không đáp lời, nhưng đôi tay Minh tiếp tục chạy trên phím đàn một cách tinh tế. “For Elise” của Beethoven. Tiếng vỗ tay cùng nụ cười trên gương mặt An dần tắt. Khi bản nhạc kết thúc cũng là lúc Minh nhận ra khóe mắt An đỏ hoe.

-    Cậu thấy sao, An?

-    Hay – An cúi mặt xuống bát cơm, đáp gọn.

-    Cậu biết tớ không hỏi cái đó mà? Cậu thừa hiểu tại sao tớ lại chọn bài “For Elise”. Đó là...

Ba chữ “lời bày tỏ” còn chưa kịp thốt ra, Minh đã bị An chặn lại:

-    Vậy thì cậu nên tìm cho mình một nàng Elise để trình diễn bài này.

Mặt đất dưới chân Minh dường như chao đảo. Minh cố gắng tìm lại giọng nói một cách khó khăn:

-    Tớ nghe cô giáo nói cậu đã xin hủy suất học bổng du học đợt này? Đi cùng tớ đi An! Chỉ học ở Việt Nam thì tài năng piano của cậu sẽ không được tỏa sáng đúng tầm đâu.

-    Nhưng, rất tiếc – An khoanh tay trên mặt bàn, mắt nhìn xa xăm ngoài cửa sổ - tớ đã quyết định từ bỏ chơi đàn.

-    Không thể nào! Tại sao?

-    Không vì lí do gì cả, chỉ là tớ quyết định chọn mỹ thuật thay vì âm nhạc, vậy nên, hãy cố gắng cả phần của tớ nữa nhé, Minh?

Vậy là, ba năm trước, Minh rời khỏi Việt Nam, với tình cảm đầu tiên bị từ chối và lời hứa tốt nghiệp nhạc viện cùng nhau bị hủy bỏ. Suốt ba năm, không có giây phút nào Minh thôi băn khoăn về quyết định đột ngột của An, cả việc An bất ngờ dừng thói quen gọi điện hỏi thăm hay không trả lời những cuộc gọi của Minh. Gần ba năm chỉ biết chút xíu thông tin về An qua facebook và những tin nhắn rời rạc, Minh thực sự không hiểu mình đã vượt qua nỗi nhớ An từng ấy thời gian bằng cánh nào!

Tiếng đàn ngừng hẳn. Minh đưa đôi mắt về phía An. An vẫn im lặng như cái cách cậu ấy đã im lặng năm hai đứa mười chín tuổi:

-    Cậu không định nhận xét gì sao, An?

-    Kĩ thuật tiến bộ rất nhiều. Bây giờ thì ăn tối thôi, tớ đói lắm rồi!

Minh miễn cưỡng ngồi vào bàn ăn. Dù Minh đã cố ý chọn bản “A lover’s concerto” để bày tỏ tình cảm trong lòng rồi, An vẫn lảng tránh đối mặt với tâm ý của Minh?

-    Nếu cậu vẫn cố tình không hiểu thì để tớ nói thẳng luôn nhé, dù nó hơi phản lãng mạn...

-    Chờ đã – An nhìn thẳng vào mắt Minh – cho tớ chút thời gian để suy nghĩ, nhé?

Ánh nhìn thẳng của An làm Minh chợt bối rối. Từ khi nào An có thói quen nhìn thẳng vào người đối diện khi nói chuyện vậy? Trước vẻ ngỡ ngàng trong mắt Minh, An đứng dậy, đi nhanh về nhà. Dáng người mảnh khảnh chìm giữa màn đêm và tiếng gió rít qua kẽ lá.

cúc dại

***
Mặt trời vừa hiện lên trên làn sương trắng, Minh đã chạy sang nhà An. Không phải vì nôn nóng muốn nghe câu trả lời của An, mà vì thái độ kì lạ của An tối qua khiến cậu không cách nào ngủ nổi. Cửa không khóa. Nhưng không có ai ở nhà. Minh đứng lại một lúc trong gian phòng bày biện đơn giản của An, những kỉ niệm ngày xưa lại tới tấp ùa về. Cây đàn piano im lặng nơi góc phòng. Giàn đầu đĩa bụi phủ một lớp mờ... Khoan đã... Bụi ư? Minh đến bên cây đàn, nhấn thử vài phím. Âm thanh vang lên lạc lõng. Cây đàn... không được lên dây? Trong phút chốc, mọi thứ xoay tròn trong đầu Minh. Một nỗi lo vô hình len lỏi vào tận sâu trong tâm trí. Minh lao nhanh ra ngoài cửa. Minh phải tìm An!

Không cần phải mất nhiều thời gian, Minh nhanh chóng thấy An đang ngồi giữa đồng cúc dại. Bơ vơ, lẻ loi giữa thảm hoa trắng muốt.

-    An...

Gió thổi tiếng hét của Minh vang vọng vào không gian. Nhưng An không quay lại.

-    An!

Minh đưa tay xoay người An lại, đối diện với mình:

-    Hôm qua tớ đã đàn bài gì?

-    Cái gì? – Tia nhìn nâu sẫm của An đầy hoang mang.

-    Nói đi!

Mặc cho An ra sức đẩy mình, hai tay Minh vẫn giữ chặt vai cô bạn:

-    Vậy là tớ đoán đúng rồi phải không? Lí do ba năm trước cậu bỏ chơi đàn, cậu ngừng gọi điện và nghe điện của tớ, cậu cố tình trốn tránh tình cảm của tớ, đầu đĩa trong nhà cậu không được sử dụng, piano trong phòng cậu chưa được lên dây, cả việc cậu luôn nhìn thẳng vào người khác khi nói chuyện... An, thính giác của cậu...

-    Xin lỗi – An sau giây phút sững sờ, hoảng hốt liền đẩy tay Minh ra. Cô bạn cúi mặt, giọng nhỏ dần – Xin lỗi vì đã không nói với cậu. Đúng là tớ đã không nghe thấy gì nữa, từ ba năm trước...

Một giọt nước rơi xuống bàn tay Minh. Bỏng rát.

-    Đừng khóc, dù thế nào tớ cũng sẽ cùng cậu vượt qua nó...

-    Nhưng tớ không thể - An lùi lại – như vậy quá bất công với cậu.

-    Bất công là việc cậu từ chối tớ mà không cho tớ một lí do xác đáng, là việc cậu giấu giếm tớ để chịu đựng mọi thứ một mình đấy đồ ngốc! Nhưng yên tâm, từ nay cậu sẽ không phải đơn độc nữa.

-    Nhưng...

-    Không nhưng gì hết – Minh nắm chặt bàn tay An trong tay mình, nhìn thẳng vào mắt An – trốn tránh thế là đủ lâu rồi ngốc ạ, bởi vì, tớ thích cậu!

Sương tan dần dưới ánh mặt trời buổi sáng. Cuối cùng, An cũng đã chịu để bàn tay nhỏ nhắn của mình nằm yên trong tay Minh. Gió lùa những bông hoa cúc trắng bồng bềnh. Những sợi tóc của An vờn nhẹ lên má khi cô bạn lọt thỏm trong vòng tay xiết chặt của Minh. Dù An không nghe thấy lời trái tim Minh muốn nói, nhưng An hoàn toàn có thể cảm nhận được nó. Trái tim Minh đang đập vì An.

Đan vào hơi ấm phả ra từ người An, hương cúc dại nhẹ nhàng lan tỏa.

•    Gửi từ Tiêu Dao




Click vào đây để tìm hiểu thêm thông tin chi tiết

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và

Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những thứ này

Trước thềm năm 2026, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những mối quan hệ độc hại đang níu chân bạn, để hành trang bước sang trang mới chỉ còn lại sự nhẹ nhõm và an yên.

Bức thư không kịp gửi

Bức thư không kịp gửi

Hy vọng trong tương lai vẫn có thể gặp lại, em vẫn rất chờ mong vào một ngày nào đó anh em mình có thể có một buổi đi uống nước hoặc ăn tối với nhau, và hy vọng anh sẽ giống như lời chúc em gửi đến anh trong bức thư nhỏ đó, có được tất cả, hạnh phúc, sức khỏe và thành công.

Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn

Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn

Cam mỉm cười, nhặt vài chiếc lá rách rưới bên bờ suối, bỏ vào túi – như nhắc nhở bản thân về những điều chưa hoàn hảo nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống.

 Một ngày bình thường mất người mình thương

Một ngày bình thường mất người mình thương

Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?

Anh và  Em (phần 1)

Anh và Em (phần 1)

Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan

Người bạn đặc biệt

Người bạn đặc biệt

“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

back to top