Phát thanh xúc cảm của bạn !

Những tháng ngày đã qua

2019-05-12 00:05

Tác giả: Huyền Dương


blogradio.vn - Trong lúc những ý nghĩ vẩn vơ bay loáng thoáng trong đầu, đột nhiên chị nhìn nó mỉm cười. Lòng nó tự nhiên ấm lại, chắc tại nụ cười chất phác của những con người đồng cảnh ngộ…

***

H. từng có một cuộc sống ấm êm, ngày ngày cùng với anh trai phụ giúp ba má trông coi vựa trái cây. Hồi đó, mấy đêm liền nó đi theo ghe buôn, mệt nhưng vui. Chẳng như bây giờ…

Từ nhỏ, H. đã quen với việc của một đứa con nhà nông, da sạm đi, tóc đen bóng có mấy cọng vàng hoe vì đi nắng nhiều. Mười lăm tuổi, nó đã cao hơn mét sáu, người thì ốm, dáng đi lêu khêu, lầm lũi ít nói với hàm răng hô trắng sáng. Ở lớp, mặc dù có cố gắng nhưng sức học của nó chỉ ở mức trung bình, học chiều nay sáng mai lại quên hết. Sau giờ học, thỉnh thoảng nó lại hay la cà quán nét, mà cũng được cái là chịu về sớm phụ ba vác hàng.

Rồi biến cố xảy ra với gia đình H., việc làm ăn của ba nó thua lỗ, mượn tiền chỗ này để trả vào chỗ khác, cầm cự không được bao lâu thì sự nghiệp tiêu tan. Ba má nó cãi nhau, ba nó chán chường vợ con cộng thêm cảnh nhà túng thiếu nên ra đi tìm niềm vui mới.

Học hết lớp chín, H. quyết định nghỉ học. Lúc đầu cũng muốn đi học nghề gì đó để có được một công việc ổn định sau này, nhưng nhìn cảnh cửa nhà lúc ấy tan hoang, đêm nào nó cũng thấy mẹ khóc, nhìn ngoại già yếu nó càng thêm lo. Thế là hỏi thăm người quen, nó xin vào làm tại một công ty may ở Sài Gòn. Khăn gói lên đường với bao xót xa, má gom góp đưa nó vài trăm ngàn dằn túi.

Thời gian đầu, H. thấy cô đơn lắm, vừa nhớ nhà lại vừa lo cho cơm áo gạo tiền. Nó lo cho đôi vai gầy guộc của má nó, sợ lại phải nhìn thấy đôi mắt sung húp lên vì khóc nhiều của bà. Nghe người quen kể, dạo trước ba nó về quê có dắt theo cô bồ nhí đòi đuổi má nó ra khỏi nhà, má buồn và ốm đi nhiều, giờ đã ở hẳn bên nhà ngoại. Vậy mà má giấu không cho nó biết… Lương tháng đầu tiên được gần bốn triệu đồng, trừ tiền ở trọ và tiêu xài lặt vặt, nó gởi về cho má một ít để trang trải cuộc sống. Lâu lâu thì má nó cũng lên thăm, đem cho chục trứng vịt, một mớ rau vườn, với một con gà tơ nấu cháo cho nó ăn. Nó nhớ bữa cơm đầu tiên hai mẹ con ăn mà nhìn nhau khóc. Ngẫm, nó cũng thật yếu đuối so với vẻ bề ngoài của một thằng con trai mạnh mẽ. Nó thương gia đình mình nhiều…

Đến giờ, nó đã ở Sài Gòn được bốn năm hơn, cảm giác nhớ nhà đã vơi dần. Giờ nó cũng đã trưởng thành hơn trong suy nghĩ, cố gắng sống để không sa ngã giữa dòng đời đầy cạm bẫy này. Anh trai đi xuất khẩu lao động nước ngoài gởi tiền về cho má trả nợ, nó thì hàng tháng cũng gởi tiền về quê, cuộc sống giờ đã khá hơn trước, duy chỉ có cảnh nhà neo đơn hơn xưa. Mấy lần đổi việc làm mới, có hôm tăng ca đến hai, ba giờ sáng nó bỗng thấy tủi thân.

Hai mươi tuổi mà chưa từng có một mảnh tình vắt vai, cũng đã từng có một cuộc sống yên ấm như người ta. Nó thèm một bữa cơm sum họp có đủ ba má, anh trai và ngoại nó. Khuya, nơi công xưởng, đêm nay không biết máy điều hoà mở bao nhiêu độ mà nó lại thấy lạnh thế không biết. Đưa mắt nhìn sang chị L., chị cũng lên đây làm thuê như nó vậy, bỏ lại hai con nhỏ ở quê với ông bà nội, đau lòng, hoàn cảnh cũng khó khăn như nó. Trong lúc những ý nghĩ vẩn vơ bay loáng thoáng trong đầu, đột nhiên chị nhìn nó mỉm cười. Lòng nó tự nhiên ấm lại, chắc tại nụ cười chất phác của những con người đồng cảnh ngộ…

Một chiều, ngoại nó lên thăm, tay xách một cái giỏ đệm lỉnh kỉnh đồ đạc. Nó nghĩ thể nào trong đó cũng toàn là những thứ nó thích. Bước vào nhà, ngoại nhìn nó, đưa tay vào túi áo móc ra một cái túi con dây rút, lấy ra một vật gì đó được gói rất kĩ bằng mấy lớp giấy báo, nói: “Nè con, tiền mày gởi ngoại để dành sắm được mấy phân vàng cho mày cưới vợ nè!”. Nghe ngoại nói nó xúc động muốn khóc, nó cố nén để nước mắt không ứa ra, nhưng mà sao vẫn cay cay. “Ngoại ơi con đã có bạn gái đâu!”. Hai bà cháu nhìn nhau cười lớn…

Sáng nay, nó thấy trong lòng hạnh phúc khó tả, nó không đơn độc giữa đất Sài Gòn này, vì bên cạnh nó còn có ngoại, có má, anh trai… và tận sâu trong đáy lòng cũng có ba…

© Dương Ngọc Huyền – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Trưởng thành rồi mới thấy cuộc đời chẳng bình yên như khi ở bên cạnh ba mẹ

Huyền Dương

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hộp thư mùa thu

Hộp thư mùa thu

Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.

Không được bỏ cuộc

Không được bỏ cuộc

Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.

Nơi cỏ mọc xanh rì

Nơi cỏ mọc xanh rì

Người ta vẫn thường khen má giỏi, nhưng má khiêm tốn: “Tôi chỉ đang sống thôi mà.” Nhưng tôi biết má sống không chỉ cho má mà còn cho nhiều hơn một người, đó là chúng tôi. Rằng một điều hiển nhiên mà cả xóm đều biết, nhờ má mà có những mùa nước lũ không ai bị bỏ lại.

Bạo lực tinh thần có biểu hiện thế nào?

Bạo lực tinh thần có biểu hiện thế nào?

Những lời nói, cử chỉ, sự thờ ơ, ám thị, khinh miệt hay hạ thấp người khác một cách có chủ ý và lặp đi lặp lại cũng có thể trở thành một hình thức bạo lực tinh thần.

Ta tìm kiếm điều gì ở tình yêu tuổi 22

Ta tìm kiếm điều gì ở tình yêu tuổi 22

Điều quý giá nhất chúng tôi dành cho nhau có lẽ là sự thấu hiểu và sẻ chia, những điều chẳng thể nhìn thấy bằng mắt thường. Chỉ khi thực sự bước vào căn nhà tâm hồn của đối phương, kiên nhẫn soi chiếu từng ngóc ngách, dành thời gian lặng lẽ quan sát, ta mới có thể hiểu được.

Nếu có thể hãy chọn thứ tha

Nếu có thể hãy chọn thứ tha

Anh nói nó nếu có thể nếu nó có thể tha thứ được để trái tim nó sẽ ấm áp hơn, để nó biết cuộc sống này còn rất nhiều tình người còn rất nhiều tình thương xung quanh nó, vì nó xứng đáng được yêu thương vì nó xứng đáng với một cuộc sống tốt nhất, mà chỉ chính nó mới làm đươc điều đó.

Thằng ăn học

Thằng ăn học

Cái giấy tốt nghiệp đại học mà người ta vẫn gọi là bằng cử nhân đối với những đứa dân tỉnh lẻ như nó thực ra là tờ giấy mỏng tang đóng trong khung gỗ rẻ tiền mẹ nó mua ở chợ chiều. Thằng Cường không treo mà nó cuộn lại, cất trong túi áo cũ như giữ một món nợ chưa trả.

Mưa xuân

Mưa xuân

Mưa xuân mưa xuân yêu mưa xuân Đôi mắt biển xanh thuyền đậu vắng Mới lớn nên hay cười uỷ mị Ai biết lòng ai như triết nhân

Con đường ngắn nhất

Con đường ngắn nhất

Lâm đi theo con đường tắt để nhanh giàu và thăng tiến, lợi dụng mối quan hệ và chức quyền, nhưng cuối cùng bị phát hiện sai phạm, mất gia đình và tự do. Truyện nhấn mạnh: “Con đường ngắn nhất không phải là con đường đúng nếu thiếu đạo đức và cống hiến cho đời.”

Người làm được 3 điều này khi 40-55 tuổi thực sự rất khôn ngoan, đáng nể

Người làm được 3 điều này khi 40-55 tuổi thực sự rất khôn ngoan, đáng nể

Làm được 3 điều này, bạn sẽ thấy mình an yên với hiện tại, không tự tiêu hao, không lo lắng.

back to top