Những đứa trẻ sinh ra từ làng
2019-03-28 09:20
Tác giả:
blogradio.vn - Giống như những trò chơi mà chúng tôi đã từng chơi, sẽ rất khó quên, nó trở thành một kí ức trong tim tôi, mà những gì thuộc về trái tim thì không có cách nào quên được.
***
Cũng lâu lắm rồi mới lại về thăm quê, con đường làng quen thuộc đã phần nào bê tông hóa, màu thành phố đã bao trùm cả làng quê nhỏ bé của tôi, chỉ có vài nơi dường như vẫn thu mình lại, sống cuộc sống trầm mặc, thoát khỏi hiện thực. Quê tôi ở cheo leo vách núi, nơi đó ngày xưa ông bà tôi lặn lội từ Bắc vào khai phá làm vùng kinh tế mới. Thời gian dần trôi qua, cũng gần cả chục năm trời tôi mới quay lại nơi đây, nhiều thứ ấn tượng khó phai từ sâu trong tâm trí bỗng cựa mình thức dậy.
Tôi đi dạo loanh quanh trong xóm, vùng đất nghèo này đã bắt đầu khởi sắc khi nhà thờ Bác được xây nên. Người qua lại bắt đầu đông hơn, những con đường nơi phố núi bắt đầu trở mình căng tràn sức sống, khoác lên mình chiếc áo bê tông rất mới. Đường sá dễ đi hơn người bắt đầu qua lại tấp nập. Như bỗng sực nhớ ra điều gì, tôi quay bước đi về lối cũ, nơi đây hãy còn thưa vắng lắm, đó là con đường vào rẫy, khi qua hết mảnh đất rẫy rộng sẽ tới một cái hồ nhỏ, nơi bác Tư Thuyền vẫn hay chèo ghe giăng lưới. Ở đó có mảnh đất bên sông rất rộng nơi chúng tôi bảy ra đủ trò mà chơi. Cạnh đó vẫn còn căn chòi nhỏ nhưng đã không còn người ở, gió thổi quật rách, đã một thời là chỗ chui ra chui vào của bác Tư. Khi bác mất con cái chuyển đi, “ngôi nhà xưa” bị quên lãng…
Lũ trẻ con chúng tôi buổi đi học, buổi theo ba mẹ đi làm rẫy, cuộc sống mưu sinh gắn chặt cùng với tuổi thơ. Nơi đây khi ấy vẫn còn thưa người lắm, những ngôi nhà cách xa nhau bằng những sào rẫy, heo hút lắm mới có vài căn. Hàng xóm người này í ới gọi qua người kia nhờ gió đưa tiếng gọi mới nghe được. Chúng tôi tự nghĩ ra cách để làm vui cho mình. Một trong những trò mà chúng tôi thích chơi đó là làm súng ống phốc.
Thành phố bây giờ đồ chơi không thiếu, hàng công nghệ thì đầy rẫy nhưng không hiểu sao mỗi khi cầm trên tay món đồ nào đó tôi lại nhớ tới những trò chơi ở quê nhà mà tôi hãy chơi thưở bé. Từ khi chuyển nhà đi vì quá xa tôi không còn dịp về quê nữa nhưng mỗi khi nhớ lại tôi vẫn thấy bồi hồi. Trẻ con ở quê tự tạo ra những món đồ chơi cho mình, phần vì ở đây thiếu thốn đủ thứ, muốn tự vui thú phải tự tạo ra, phần vì nghèo. Nhưng chưa bao giờ chúng tôi bớt vui vì những trò chơi đó.
Tôi nhớ mãi lũ con gái suốt ngày thơ thẩn chỗ mẫu hàng rào mồng tơi để hái mấy cái quả nhỏ xíu màu đen về giã nát buôn bán đồ hàng, chúng còn hái cả hoa rau muống thái sợi thật nhỏ rồi cố nhồi nhét vào những “ổ bánh mì”. Mà ổ bánh mì đâu có xa lạ, đó là những cọng rau muống được xẻ dọc, bé xíu mà vẫn còn phải nhét thêm đủ thứ. Trẻ gái thành thị bây giờ thì có những con búp bê đủ màu sắc, đồ hàng cũng đủ màu chỉ cần ra siêu thị là có tất. Trẻ trai thì những con tàu chở đầy hàng hóa, hay kiếm nhựa hay banh bóng tất cả đều là những đồ có sẵn.
Lũ con trai ở quê thì lắm trò hơn, chúng tôi thường bay nhảy tung tăng khắp nơi, có khi là thi cưỡi bò, có khi lại đánh đáo hay hái những quả mắt mèo trét đầy ghế cho lũ con gái ngồi. Quả mắt mèo ai đụng phải thì ngứa lắm, có lần tụi tôi nghịch, bôi mắt mèo lên ghế cô, cô ngồi lên rồi ngứa quá mắt chực như sắp khóc, tụi tôi nhớ mãi lần đó và hứa sẽ không bao giờ nghịch dại nữa.
Trò chơi mà chúng tôi thích nhất là làm súng ống phốc. Sau này đi nhiều tôi còn nghe nói ở Quảng Ngãi gọi đó là trò ống thục (hay thụt). Làm được cũng khá đơn giản, chỉ cần có cái ống tre, hay ống trúc đục một lỗ khá sâu, và một đầu ống khác có cắm một chiếc đũa, những quả bởi lời là những viên đạn, khi bỏ đạn vô thọc đầu đũa đạn sẽ bắn ra và phát ra tiếng tách tách nghe rất vui tai. Ngày ấy chúng tôi cứ thi nhau bắn súng như thế hoài không biết chán, số phận của những ngày tàn là chúng sẽ được “ góp công” cho món cơm chiều. Nói về trò ống phốc thì nhiều cái vui không thể tả. Ngày ấy chúng tôi vẫn hay cưỡi bò đua, phải cố giữ cho không té, té một cái là không gãy tay cũng gãy chân, có nước phải độn mo cau vào mông cho tránh bị đòn. Dàn trò đánh trận thì đâu thể nào thiếu súng, trước hay dùng ná nhưng nguy hiểm quá nên sau bỏ, chỉ dùng để bắn chim, nghĩ ra trò này và chởi riết. (1)
Tôi còn nhớ mãi lũ thằng Thân, thằng Vương hay dùng súng bắn lên đồ chơi đám con gái làm đổ hết đồ hàng bị chúng nó rượt ù té chạy. Hay những lúc cứ đi hái đám bời lời lại đám trúng cành cây cứ nghĩ rằng rắn làm đứa nào cũng xanh mặt. Cũng vì mải hái bời lời mà bò đi gặm mía của bác Lạc làm sau đó bác bắt phạt quá chừng. Những quả bời lời còn mọng thì cho tụi con gái làm đồ hàng rồi tranh thủ xin lỗi chúng cho chơi chung. Những quả cứng thì mới chơi bắn súng được.
Bời lời rất nhiều ở cành rừng trên đồi nên chỉ cần một ít thời gian là đã đầy cả túi rồi, lúc đó sẽ tha hồ mà chơi. Có lần chúng tôi bị người lớn mắng quá trời cũng vì vung vãi bời lời khắp sân, ba bảo hạt này không ăn được, bắn rồi gà mổ làm sao. Thế mà hôm sau tụi tôi vẫn cứ nghịch, nhớ lần ấy được trận đòn đau nhớ đời.
Những kỉ niệm ấu thơ làm tôi nhớ mãi. Giờ đây khi đi ngang qua chỗ cũ, những kỉ niệm vẫn miên man dội về, thằng Thân tôi vẫn còn liên lạc nhưng thằng Vương thì đã bỏ đi biệt xứ không biết chốn nào, nhưng ở chốn nào tôi tin nó cũng sẽ mang niềm vui tới cho mọi người, như niềm vui mà cả quãng thời gian ấu thơ chúng tôi đã có vậy. Cũng giống như những trò chơi mà chúng tôi đã từng chơi, sẽ rất khó quên, nó trở thành một kí ức trong tim tôi, mà những gì thuộc về trái tim thì không có cách nào quên được.
© Lê Hứa Huyền Trân – blogradio.vn
Chú thích:
(1): Từ địa phương, có nghĩa là chửi.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.






