Những bài học sâu sắc đến từ gia đình
2025-04-15 18:20
Tác giả:
blogradio.vn - 5 năm trôi qua, thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để tạo những bước ngoặt trong cuộc đời mỗi người. Chúng ta không chỉ có một gia đình chung mà ai cũng sẽ có, một gia đình riêng, một cuộc sống riêng.
***
Ai rồi cũng phải kiên trì với cuộc sống của mình, kiên cường bước đến ngày mai để có thể thấy một tương lai sáng hơn.
Trong một buổi tối mùa đông giá rét, lúc mà tâm hồn con người ta yếu đuối hơn, nhiều tâm sự hơn, tôi và Hương - con bạn thân ngồi nói chuyện với nhau đang “bon” tự dưng nó nói: “Tao nghĩ mày nên quan tâm đến vẻ bề ngoài của mình nhiều hơn, mình cũng lớn rồi cũng nên học cách trang điểm, cách ăn mặc, và cũng nên mở lòng hơn với người khác”. Nụ cười trên môi tôi chợt gượng gạo rồi cuối cùng tắt hẳn, phải một lúc sau, một lúc sau khi kiềm nén để không khóc thì tôi mới trả lời một cách tự nhiên nhất có thể: “Sau này sẽ, sau này khi tao lo được cho bố mẹ, cho gia đình tao đã”. Nhưng cụ thể là lúc nào thì bản thân tôi cũng không dám chắc nữa.
Tôi nhìn lại cuộc sống của mình, nghĩ về hoàn cảnh gia đình mình. Gia đình tôi khó khăn, nhà có 4 anh chị em và tôi là đứa thứ ba. Ngay từ bé tôi đã luôn là đứa học giỏi nhất trong nhà, phải, tôi luôn là đứa được ba mẹ tự hào nhắc đến với mọi người, và tất nhiên cũng là đứa được ba mẹ gửi gắm hy vọng nhiều nhất. Tôi biết điều đó nên luôn dặn mình phải thật thành công để báo hiếu bố mẹ, chăm lo chu toàn cho bố mẹ và sẽ giúp gia đình thoát khỏi cảnh nghèo khó.
Năm 18, tôi bắt đầu đối mặt với một lựa chọn quan trọng trong đời, đó là việc đi học đại học hay nghỉ học để kiếm tiền phụ giúp gia đình luôn. Đối với mọi người đó là lựa chọn con đường tương lai cho mình nhưng với riêng tôi, đó là tương lai của gia đình. Lúc đó tôi không biết bản thân mình muốn gì nữa, chỉ biết nếu đi học đại học tôi sẽ trở thành gánh nặng của gia đình trong 4 năm hoặc có khi lâu hơn thế nữa. Nhưng rồi cuối cùng được sự động viên của mẹ tôi đã quyết định bước chân vào cánh cổng đại học. Những lần xin tiền bố mẹ để đóng tiền học, tiền nhà trọ tôi lại thấy mình đúng là gánh nặng của bố mẹ và lại tự nhủ sau này thành công phải đặt gia đình lên đầu. Vốn dĩ bây giờ, gia đình, bố mẹ đối với tôi luôn là số một.
“Ừm không phải lo chuyện tiền nong, việc của con là cố gắng học tốt.” - Mẹ tôi nói. Tôi biết đằng sau câu nói ấy là bao đêm bố mẹ trằn trọc, bao nhiêu giọt mồ hôi vất vả rơi xuống.
Rồi lần đâu tiên một đứa ít nói như tôi lại nói nhiều như thế, chị tôi khóc rồi, cuộc sống hôn nhân tưởng chừng như hạnh phúc của chị cũng đến lúc đổ vỡ.
“Liệu chị thật sự ly hôn thì bố mẹ có chấp nhận đứa con này nữa không?” - Thùy, chị ba tôi nói trong tiếng khóc nghẹn ngào.
Tôi nhanh chóng trả lời không một chút do dự như sợ chị sẽ bị suy nghĩ sai lầm ấy kéo vào bóng tối:
“Sao chị có thể hỏi thừa như thế, tất nhiên bố mẹ và cả tụi em nữa luôn coi chị là gia đình, luôn chào đón chị về nhà.”
Thú thật chị Thùy là người tôi yêu quý và ngưỡng mộ nhất trong 4 anh em. Dù chị chỉ học hết lớp 9 và phải đi làm từ sớm nhưng tôi biết mình không được như chị, không giỏi ăn nói, không được hòa đồng, và không trải đời sâu sắc như chị.
Có những lúc tôi nghĩ mình là đứa được bố mẹ thiên vị nhất trong nhà.
“Mẹ cho con tiền mua son nhé!” - Cái Linh, em út tôi 15 tuổi đang năn nỉ xin tiền mẹ
“Suốt ngày tiền, mày không biết tiết kiệm gì cả, lúc nào cũng son phấn điệu đà không chịu học gì cả. Học hết lớp 9 năm nay thì nghỉ học đi làm giống chị Thùy của mày ngày xưa”.
Tôi là đứa có tính tiết kiệm nhất trong nhà nhưng lại là đứa tiêu nhiều tiền của bố mẹ nhất trong nhà nên tôi cảm thấy chột dạ và rất áy náy với mấy anh chị em của mình.
5 năm trôi qua, thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để tạo những bước ngoặt trong cuộc đời mỗi người. Chúng ta không chỉ có một gia đình chung mà ai cũng sẽ có, một gia đình riêng, một cuộc sống riêng.
Đổ vỡ trong hôn nhân đã biến chị Thùy thành một người phụ nữ mạnh mẽ hơn, hiện đại hơn. Giờ đây chị đã tìm được một bến đỗ mới, đứng trước gương, người phụ nữ xinh đẹp trong bộ váy cưới trắng đầy nổi bật nói với sự hồi hộp xen lẫn mong chờ:
“Một trong những cách yêu thương bản thân là cho phép bản thân yêu đương và được nhận sự yêu thương”.
Còn cái Linh, đứa em út trong nhà có lẽ lại là đứa thành công nhất khi có sự tự do của tuổi trẻ, công việc mình yêu thích - chuyên gia trang điểm. Và tất nhiên rồi sự xinh đẹp lộng lẫy hôm nay của chị Thùy là do bàn tay Linh biến hóa nên. Không ngoài dự đoán, nó là đứa xinh nhất nhà, tôi thực sự hãnh diện về đứa em này và chắc chắn bố mẹ tôi cũng vậy.
“Nhìn kìa, vẫn còn nhớ người ấy chứ?”- Hương huých tay tôi rồi nói. Theo phản xạ tôi nhìn theo hướng cánh tay đứa bạn đang chỉ thì ngạc nhiên nhận ra người con trai ấy, anh vẫn là bộ dáng luôn tươi cười hòa đồng ấy nhưng đã pha thêm chút nét trưởng thành. Anh đã từng là người tôi thích hồi đại học, ngay cả bây giờ khi gặp lại sự rung động trong tôi vẫn như ngày đầu. Nhưng tôi đã bỏ lỡ tình yêu thời thanh xuân của mình vì lúc ấy trong tôi chỉ nghĩ đến tình yêu với gia đình.
Hương định dắt tay tôi bước tới chỗ anh thì chợt có một người con gái đi đến khoác tay anh còn anh thì nở nụ cười rất tươi, tôi biết bản thân mình bỏ lỡ một lần là bỏ lỡ cả một đời.
Rồi khi đã trưởng thành hơn tôi nhận ra đằng sau những câu chuyện cuộc sống như thế luôn là những bài học đắt giá mà ai cũng phải học để trưởng thành. Trong câu chuyện của chính mình thì chỉ bản thân mình mới biết rằng mình đã cố gắng đến nhường nào, đã vất vả để bước đến hiện tại ra sao. Bố mẹ đã rất cố gắng trong công sinh thành và dưỡng dục những đứa con mình, tôi luôn khắc ghi điều ấy trong lòng. Chị thùy đã có một thời gian sợ hãi hôn nhân nhưng rồi chị đã vượt qua nó một cách mạnh mẽ, linh thì luôn kiên trì với niềm đam mê của mình. Còn tôi sau tất cả tôi nhận ra đôi khi, chúng ta phải học cách cân bằng giữa trách nhiệm với gia đình và nhu cầu, mong muốn cá nhân để không bỏ lỡ những điều ý nghĩa trong cuộc sống. Gia đình luôn là số một vì đó là nơi ta bắt đầu, nhưng trên đường đời sẽ có những lúc ta phải bước đi một mình.
© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Vô Tình Yêu Một Cơn Gió - Phần 1 | Blog Radio
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Về để thấy tết (Phần 1)
Lúc đó, nhà vẫn là nhà, nhà có Liên, có ba và em trai của nó. Giờ với nó, cái đó không được gọi là nhà. Có thể nó vẫn sẽ về, nhưng về chỉ để nấu cho má bữa cơm, rồi lại đi. Đối với Liên, còn má mới còn gia đình, còn nhà để nó quay trở về. Còn lại, không đáng.

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn
Mỗi số trong ngày sinh không chỉ là một ký hiệu, mà còn là một biểu tượng của năng lượng vũ trụ, ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời mỗi người.

Ai nói là tôi không thích cậu?
Cũng không hiểu từ khi nào, tôi bắt đầu vô thức tìm kiếm bóng hình cậu ở bất cứ đâu. Tôi tự hỏi, có phải vì tần suất cậu xuất hiện trước mặt tôi quá nhiều, hay vì một cảm xúc lạ lẫm đang dần nảy mầm mà tôi không thể diễn tả?

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này
Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, tưởng tượng bản thân mình của những năm về sau sẽ như thế nào, nếu vẫn duy trì nếp sống như hiện tại, có lẽ thời gian mà tâm hồn tôi héo mòn, kiệt quệ cũng sẽ không còn xa nữa.

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng
Tớ không nhớ rõ mình thích anh từ bao giờ. Có thể là từ một lần anh bất ngờ đưa tay ra kéo tớ chạy dưới cơn mưa đầu hạ. Có thể là từ một lần anh lặng lẽ nhường phần quà của mình cho tớ khi tớ khóc vì bị thua trò chơi. Hoặc có thể… tớ đã thích anh từ lâu lắm rồi, chỉ là đến một ngày, tớ mới chịu thừa nhận điều đó với chính mình.

Cậu còn ở Hà Nội chứ?
Khi gió mùa đông bắc về, tôi càng cảm nhận rõ nét sự thiếu vắng của Cậu—như một nhịp điệu không còn vang lên trong bản hòa ca của cuộc sống. Hà Nội, với tất cả vẻ đẹp và nỗi nhớ, đã trở thành một phần tâm hồn tôi, nơi mà mỗi con phố, mỗi tiếng cười đều gợi nhắc về Cậu. Liệu rằng, trong những sớm mai se lạnh hay chiều hoàng hôn rực rỡ, Cậu có còn ở đây, lắng nghe những tâm tư của tôi giữa lòng thành phố này?

Thế nào là tình yêu?
Tình yêu là cái gì vậy nhỉ Nghe đồn tình yêu tựa cơn ác mộng Em sợ ác mộng nên cũng chẳng muốn yêu Nhưng khi gặp anh thì sao lại khác Cơn ác mộng bỗng hoá giấc mơ xanh

Khi được mời đi ăn, hãy nhớ 3 điều không nên để giữ gìn nhân duyên
Có những quy tắc ứng xử bạn nên nhớ khi được mời đi ăn để nuôi dưỡng mối quan hệ tốt đẹp.

Giữa đại ngàn bao la, có phải là nơi tình yêu bắt đầu?
Thời gian qua cô nỗ lực vượt qua những khó khăn, thiếu thốn nơi rẻo cao, chứng kiến từng ánh mắt trong veo của lũ trẻ sáng lên khi biết đọc, biết viết. Và cũng hơn một năm kể từ ngày cô gặp Duy - người đàn ông có đôi mắt cương nghị, giọng nói ấm áp và nụ cười hiền lành làm trái tim cô rung động.

Hôm nay em cưới rồi
Tôi chẳng biết phải miêu tả như thế nào về chị cho đúng. Mọi thứ ở nơi chị điều làm tôi cảm thấy rung động. Chỉ tiếc một điều là tôi chưa bao giờ đủ can đảm để nói ra hết lòng mình.