Nhớ sao những khóm mùi già trổ hoa ngày Tết
2017-01-25 01:27
Tác giả:
Chiều 30 Tết, Sài Gòn đẹp và lộng lẫy như chiếc váy hoa rực rỡ. Cái không gian ồn ào của một phố thị phương Nam. Cũng hân hoan, rạo rực nhưng khác hẳn cái rạo rực của Kinh Bắc quê mình. Cái Tết nơi đây dường như vì thiếu đi chút mưa phùn ngày xuân, chút se lạnh rơi rớt, chút sắc đỏ hoa đào… chút man mác trong cái ngoằn nghèo, quanh co của những con đường, chút hiu hiu của những mảnh ruộng vắng người, chút ấm áp trong câu đối xuân… và thiếu đi cái âm thanh của Tết khi không được nghe tiếng người ta í ới gọi nhau đi chia thịt; tiếng giã giò thậm thịch; tiếng nồi bánh chưng xình xịch sôi trên bếp; tiếng chuông đều đều nơi miếu thờ... Tất cả đã khiến cái Tết nơi đây tuy ồn ã mà vẫn hiu hắt trong cõi lòng của kẻ xa xứ.
Ngày ấy - những ngày áp Tết…
Mẹ hay giục ta dậy sớm theo mẹ đi chợ. Cái chợ tẻo teo ngày thường nay bỗng phổng phao như người thiếu nữ tuổi dậy thì. Hàng quán chạy dài ra tận chân con đê nhỏ. Vài nải chuối xanh, quả cau, chùm quất, mớ lá dong, lá trầu… thế cũng thành cái chợ ngày Tết.

Mẹ ta bày ra tấm li non nhỏ những bó cây mùi nâng niu và khẽ khàng. Những bó cây mùi mẹ nhổ từ mảnh vườn cuối nhà, rửa sạch và để ráo từ tối qua… Lúc đó ta còn nhỏ nên chẳng hiểu tại sao mẹ chỉ toàn bán mùi già đã trổ hoa và càng chẳng hiểu tại sao mọi người lại xúm đông xúm đỏ để mua mấy mớ mùi già câng nâng ấy. Không mặc cả, không kì kèo, họ mua và cảm ơn “chị giáo”. Ta hỏi mẹ thì mẹ chỉ cười và lôi ta ra hàng tò he cho ta lựa một con ưng ý rồi lại tất tả với mắm, muối, dưa, hành.
Lớn hơn một chút, ta hiểu tại sao khi những chùm quất còn xanh màu, mẹ đã đem gói hạt mùi cất kỹ trên ránh bếp từ mùa trước, đem gieo và chờ đợi. Để khi phất phơ những cánh đào hồng thì mấy luống mùi của mẹ cũng lặng lẽ nở hoa. Những khóm mùi có vị riêng và mùi riêng, cái mùi của thanh sạch, cái vị của thanh cao, cái hương của ngày Tết.
30 tết, mẹ đun một nồi nước to, cho vào đó hai mớ rau mùi và đậy vung lại. Mẹ cấm ta lại gần và bảo “trẻ con nghịch bẩn chớ đụng vào đó”. Khi nồi nước đã nguội bớt mẹ đem đổ ra cái thau lớn lấy khăn sạch lọc bớt những nụ hoa nhỏ li ti. Ta mon men lại gần thấy thoang thoảng, dịu mát. Mẹ dùng nước ấy lau dọn bàn thờ, ảnh ông bà, bát hương…vừa lau vừa lầm rầm trò chuyện. Khi ba bày xong mâm quả trên bàn thờ, mẹ cắt mấy nhánh mùi già cài xen vào, châm đèn thắp hương mời ông bà về ăn Tết. Cái hương dìu dịu ấy lẩn quất quanh nhà suốt mấy ngày Tết. Nó quyện cùng mùi hương trầm tạo thành cái hương đặc biệt, cái đặc biệt chỉ có Tết quê mình mới có.

Chiều đó, ba gỡ nồi bánh chưng xuống, đặt lên bếp nồi nước mùi cười và bảo “để tẩy trần cho cu Tít”. Trong cái rét se lạnh ấy, khi hơi nước bốc lên mang theo cái hương mùi già ấm áp, nó mới hiểu hết nụ cười của mẹ khi thấy những khóm mùi nở hoa, khi thấy người ta trong bộn bề mua sắm vẫn không quên mua vài mớ rau mùi, khi thấy nó nâng niu những bông mùi già đặt lên bàn thờ và khi nghe rộn rã đâu đó tiếng pháo râm ran.
Chiều nay, cũng chiều 30 Tết, ta chạy xe quanh Sài Gòn mong tìm cho ra một mớ mùi già, mong tìm cho thấy cái hương vị ngày Tết quê mình thấy bồn chồn và khắc khoải…
Nhớ sao những khóm mùi già trổ hoa.
© Huyen Vo – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Tháng Ba đã đến rồi…
Buổi chiều hôm đó, họ nói với nhau nhiều chuyện không đầu không cuối. Những câu chuyện đan xen giữa hương cà phê, màu đỏ rực của hoa gạo, và ánh mắt anh trầm tĩnh mà sâu xa.

Phố cũ lặng thinh, ta lạc mất nhau rồi
Có một ngày phố cũ có đôi ta Bước chân quen cũng ngại ngùng bỏ lỡ Người qua vội, chẳng ai còn bỡ ngỡ Ta với ta giữa khoảng trống không người.

Lời chưa nói
Tớ với cậu bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn rồi không biết từ lúc nào mà tớ đã thầm cảm thấy hơi thích cậu. Đã nhiều lần tớ thấy tớ thật ngu ngốc, sao lại có suy nghĩ kì quặc ấy, nhưng rồi những cử chỉ quan tâm tớ của cậu làm tớ bị nhầm tưởng.

Chấn động lợi ích của việc đọc sách thường xuyên: Ngoại hình thăng hạng, da dẻ hồng hào, khí chất ngút ngàn!
Không chỉ giúp nâng cao kiến thức, việc đọc nhiều sách còn có thể mang lại nhiều lợi ích đặc biệt mà không phải ai cũng biết.

Những ngày chênh vênh
Những buổi chuyện trò với nhỏ bạn tuy ít nhưng luôn khiến mình suy nghĩ nhiều. Mình thấy chênh vênh ghê gớm, nhưng rồi thì lòng mình cũng chững lại, để biết rằng mình cần phải làm gì.

Lời hẹn của con
Cho con được thêm lần nữa tự hào con là con của mẹ, con của một bác sĩ tận tậm tận lòng với mọi người. Con là con của ba, một chiến sĩ bộ đội đang canh gác ngoài biên cương xa xôi.

Tình yêu của mẹ
Đến bây giờ tóc của mẹ đã điểm bạc sương pha Các vết chân chim hằn đầy đôi mắt mẹ Năm ngón tay run không còn như thời son trẻ Vai mẹ gầy con bỗng thấy xót xa

Lời yêu
Tôi vẫn thường nghe một câu nói như này tuổi 17,18 ấy cái gì cũng có chỉ không có đủ dũng khí để nói thích một người. Đúng vậy, mãi cho đến khi sắp tốt nghiệp tôi vẫn không bày tỏ lòng mình với cậu ấy. Khi đó vào bữa tiệc chia tay cuối năm tôi ngồi cách cậu ấy không xa chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cậu.

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ
Kết thúc một mối tình là một vết thương chưa lành lại bị xẻ thêm một vết rách. Tôi nhận thức được rằng bản thân ngay lúc này cần phải chữa lành và yêu thương mình nhiều hơn. Giây phút này, tôi chưa thể sẵn sàng để yêu.

Cây sung cụt của đại đội tôi
Như thể cảm nhận được sự ưu ái đó, cây sung càng tươi tốt, vươn cao, tán xòe rộng rợp mát cả khoảng sân. Đại đội trưởng thích lắm, kê hẳn một ghế đá dưới gốc, chiều chiều ngồi uống trà ngắm nó.