Phát thanh xúc cảm của bạn !

Nhớ một mùa mưa xứ Huế

2015-04-08 01:00

Tác giả:


Bài dự thi "Độc thân không cô đơn".

blogradio.vn - Kỷ niệm chúng mình đẹp quá phải không anh? Giờ thì hai đứa đã lựa chọn cho mình lối đi riêng, cuộc sống riêng, chỉ còn những cơn mưa là trọn vẹn nhớ thương lưu giữ tình yêu chúng mình. Và đó mối tình đầu đẹp nhất mà tôi cất giữ trong lòng.


***

Huế được mọi người biết đến với Sông Hương, núi Ngự, cầu Tràng Tiền, lăng tẩm đền đài và những nét đẹp thiên nhiên quyến rũ. Với tôi, Huế mang nhiều vẻ đẹp mà chẳng nơi nào có được. Đặc biệt Huế còn có một nét đặc sắc riêng khác nữa đó là những cơn mưa. Những cơn mưa ào ạt, triền miên như trút hết nước của đất trời vào lòng của Huế. Mưa xối xả mang gió và cả rét đến thổi bay những nổi buồn, mưa mang đến cái lạnh se se và dịu mát tâm hồn. Bởi vẻ đẹp của nó nên mưa Huế đã đi vào thơ ca, nhạc họa và trở thành một dấu ấn thời tiết riêng của xứ sở nơi đây. Huế có những cơn mưa dài, chợt tạnh, chợt mưa như tâm tình hay hờn dỗi của người con gái Huế. Có người không thích mưa Huế nên mỗi mùa mưa về có tâm trạng “Mưa chi mà mưa dầm mưa dề Huế ơi!”. Nhưng đối với tôi mưa Huế thật dịu, thật mát. Bởi chính nơi đây đã lưu giữ những kỷ niệm đẹp nhất trong đời tôi. Có một người đã đi qua đời tôi và bỏ lại nơi đó những cơn mưa thương nhớ đong đầy kỷ niệm.

Khoảng thời gian này Huế đã bước vào mùa mưa. Năm đó, tôi đã là sinh viên năm cuối của trường Đại học Sư phạm Huế. Suốt mấy năm ở giảng đường Đại học tôi tự hứa với lòng mình là không vướng bận vào chuyện yêu đương thời sinh viên để tập trung cho việc học hành. Nhưng trái tim tôi đã rung động, thổn thức và đập nhịp đập đầu tiên của tình yêu từ khi gặp anh.

Huế mộng mơ

Bấy giờ Huế đã gần cuối thu, những cơn mưa ào ạt, có khi là rả rích. Tôi nhớ anh đến thăm tôi vào một buổi chiều vượt qua hơn 70 cây số. Chúng tôi cùng dạo bước bên nhau trên những con đường xứ Huế mộng mơ rợp bóng cây che, cùng ra ngồi ở ghế đá công viên trước cổng trường Đại học Sư phạm Huế. Hoàng hôn về chiều trên Sông Hương thật đẹp giống như tranh vẽ đã từng đi vào thơ ca. Tôi kể cho anh nghe rất nhiều về Huế nào là Sông Hương, Núi Ngự, lăng tẩm đền đài của các vua Nguyễn, các món ăn dân dã…Tôi như một hướng dẫn viên du lịch thực thụ am hiểu khá tường tận.

Sau đó chúng tôi đèo nhau trên chiếc “xe đạp ơi”, thưởng thức những món ăn ở quán Cội Nguồn, cơm hến, bún hến ở đường Trương Định, ốc hút Nam Giao và điểm dừng chân cuối cùng ở quán cafê Lộng Gió gần cầu Phú Xuân bên bờ nam Sông Hương để được “ ngắm Sông Hương về đêm”. Con sông mà nhà thơ Thu Bồn đã viết:

“Con sông dùng dằng con sông không chảy
Sông chảy vào lòng nên Huế rất sâu”.


Những ánh đèn màu hắt xuống dòng Sông Hương in dấu cầu Tràng Tiền rất đẹp.. Chỗ chúng tôi ngồi là chiếc ghế đá ngoài trời nhìn thẳng ra bờ sông. Cùng thưởng thức hương vị của cafê, tôi vừa hỏi anh: “ Đố anh biết vì sao con sông này mang tên là Sông Hương?”. Anh trả lời rằng: “anh chịu”. Tôi nhìn anh cười và kể anh nge tùy bút “ Ai đã đặt tên cho dòng sông” của nhà văn Hoàng Phủ Ngọc Tường. Anh nhìn chăm chú nghe tôi kể và tỏ ra thích thú.

Bất chợt trời đỗ mưa phùn, anh nói: “Anh đã từng ngồi dưới mưa giữa trời thu Hà Nội nhưng chưa thấy nơi nào thú vị như mưa Huế”. “ Đó là nét riêng của Huế đó anh ạ!” tôi đáp lại. Trời mỗi lúc mưa càng nặng hạt bất chợt vòng tay anh đã ôm nhẹ lấy người tôi lúc nào tôi cũng không biết nữa. Giây phút bối rối thoáng qua, tôi giật mình như một phản xạ tự nhiên, nhưng rồi từ từ tôi lại để yên trong vòng tay anh, thật nồng nàn và ấm áp. Tôi nhận thấy có một cảm giác thật kỳ lạ đã trào dâng trong lòng. Một thứ cảm giác mà từ trước đến giờ tôi chưa từng cảm nhận. Rồi cả hai yên lặng, chỉ còn tiếng mưa rơi tí tách cùng hơi ấm từ những làn môi nồng nàn bốc tỏa.

Đêm cũng đã gần về khuya chúng tôi chia tay nhau. Lúc tiễn anh lên xe để trở lại quê nhà tiếp tục một ngày mới, trời bỗng dưng mưa to hơn như thay cho nước mắt tôi vậy. Tôi chờ cho chiếc xe đi khuất lúc đó mới về, bước chân lên cầu thang ký túc xá tối đó sao mà nặng nề thế, lòng tôi trĩu nặng và đếm từng phút dõi theo từng bước đi của anh. Đêm đã khuya rồi mà tôi không sao ngủ được, tôi viết mấy câu thơ buồn hiu hắt:

“Mưa xứ Huế như nước mắt người thiếu nữ
Tiễn biệt rồi sao lưu luyến điều chi
Mai anh về nơi xa còn có nhớ
Mưa xứ Huế xối xả ướt người đi”.


Và đó cũng là lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau trên đất Huế.

Huế mộng mơ

Những chuyến đi xa anh thường gửi thư cho tôi, lời mở đầu lúc nào cũng có câu “Gửi em miền gió cát”. Tôi thường lấy thư anh ra đọc vào lúc trời mưa để vơi đi nỗi nhớ. Đứng ở tầng 3 ký túc xá Đội Cung trường Đại học Sư phạm Huế nhìn ra xa, trời Huế mưa ròng rã mù mịt cả đất trời mà thấy lòng mình thật vắng lạnh cô đơn. Bấy giờ Huế đã vào đông, những cơn mưa rả rích âm thầm từ chiều đến tối rồi tạnh rồi mưa và kèm theo những cơn gió se lạnh lùa qua khe cửa tràn vào căn phòng bé nhỏ của tôi nghe như tiếng thở dài buồn bã và nước mắt của một người con gái thương nhớ về một người ở nơi xa.

Nhưng rồi tôi cũng phải chia tay với anh vì khoảng cách địa lý. Tôi không trách anh, không trách số phận mà cám ơn anh đã đem đến cho tôi hương vị của tình yêu, mối tình đầu tuyệt đẹp của người con gái mà tôi chôn chặt tận đáy lòng. Dẫu biết rằng tình yêu đó không thành nhưng tôi đã chấp nhận. Và tôi cũng làm cuộc chia tay đầy ngậm ngùi với Huế để trở về quê hương công tác. Ngày tôi rời Huế không phải là vào mùa mưa mà vào ngày hè tháng sáu rất đẹp. Trời quang đãng hơn, đường phố ồn ào và náo nhiệt hơn. Nhưng tôi chợt thoáng buồn nhớ lại mùa mưa nhạt nhòa theo năm tháng.

Kỷ niệm chúng mình đẹp quá phải không anh? Giờ thì hai đứa đã lựa chọn cho mình lối đi riêng, cuộc sống riêng, chỉ còn những cơn mưa là trọn vẹn nhớ thương lưu giữ tình yêu chúng mình. Và đó mối tình đầu đẹp nhất mà tôi cất giữ trong lòng.



Thỉnh thoảng tôi cũng có dịp trở lại thăm Huế và dạo bước trên con đường Lê Lợi. Vẫn dòng sông đó, vẫn con đường đó, quán cafê đó, ghế đá đó… nhưng tất cả đã trở thành dĩ vãng, người xưa đã vắng xa rồi. Bây giờ ở nơi phương trời xa ấy giữa cuộc sống ồn ào và nhộn nhịp nơi đô hội, anh còn nhớ đến em không? Có nhớ đến những cơn mưa xứ Huế đong đầy kỷ niệm. Bây giờ miền Trung bước vào mùa mưa, ngồi nhìn mưa rơi bổng nhớ đến cồn cào mùa mưa xứ Huế. Tôi chợt nhớ đến bài thơ của ai đó giống như tâm trạng tôi lúc này:

“Bây chừ Huế lại vào mưa
Chỉ riêng anh không còn yêu mưa nữa
Mình em ôm nỗi nhớ
Bằng lăng bên đường có nhắc chuyện ngày xưa

Nỗi nhớ anh em giấu mãi trong lòng
Nỗi nhớ chảy theo từng hơi thở
Ngày nay và ngày mai nữa
Em chôn vào lòng để nhớ để quên”.


Lê Thị Thu Thanh


P.S: Những tình tiết trong bài viết là hoàn toàn đúng sự thật, đó là kỷ niệm tình yêu của hai chúng tôi. Nhân cuộc thi này tôi gửi bài viết đến tham dự cuộc thi, đồng thời gửi tặng anh ấy. Biết đâu tình cờ anh ấy đọc được bài viết này thì có chút gì nhớ đến kỷ niệm ở Huế chăng?

Bài tham dự cuộc thi viết “Độc thân không cô đơn”. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận và chia sẻ link bài viết này lên các mạng xã hội cho bạn bè, người thân cùng đọc. Bạn cũng có thể chia sẻ lại link bài viết này từ fanpage BlogViet Vietnamnet




Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn.

yeublogradio

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

Nhảy việc hoàn hảo

Nhảy việc hoàn hảo

Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

Ánh đèn cuối phố

Ánh đèn cuối phố

Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.

Sống khi còn có thể

Sống khi còn có thể

Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.

back to top