Nhớ gấp ngàn lần hơn
2016-06-17 01:28
Tác giả:
Hai ngày trước khi mình kết hôn, tại nơi đầu tiên chúng ta gặp nhau, em đã hỏi anh “Tại sao anh lựa chọn em mà không phải là một ai khác”. Và anh đã trả lời em “Nếu được lựa chọn lại anh vẫn chọn em vì chính em là người đã cho anh một nỗi nhớ đủ lớn để cảm thấy hạnh phúc. Hạnh phúc với anh đơn giản chỉ là có ai đó để nhớ và người đó là em”.
Ngày cuối cùng trước khi chúng ta xa nhau hơn 10.000km, khi em thực hiện ước mơ của mình đến với chương trình học cao học ở Pháp, một đất nước mà em yêu thích. Chúng ta đã tạm chia tay mà không hẹn ước những dự định trong tương lai. Em im lặng. Anh im lặng để những khoảng không ở nhà chờ sân bay trải khắp lồng ngực của cả hai. Anh mỉm cười chúc em thực hiện được điều mà em đã mơ ước từ lâu. Ngay cả cái nắm tay thật chặt cũng không thể giữ em được. Anh tôn trọng những xúc cảm của chính mình nhưng lại khước từ tình cảm của em dành cho anh. Anh bảo anh sẽ không nhớ em nhiều như thế để em bên đó có thể yên tâm học tập. Vậy mà, con người anh những nối nhớ vẫn thường trực chỉ để xóa tan những cảm giác xa xôi.
Ngày cuối cùng trước khi em nhắn tin “Mình chia tay anh nhé” một tin nhắn qua địa chỉ mail chung của cả hai. Anh im lặng bên màn hình máy tính khô cứng. Em im lặng bên ô cửa sổ của mùa hạ nước Pháp, mọi thứ như đang quay lưng lại với chúng ta, như đẩy nhau đi về hai phía mà người này là nỗi nhớ chẳng nguôi của người kia, người này là không còn niềm tin trong trái tim người kia. Và triền miên những tháng ngày như vậy, những khoảng cách vô hình của những đêm mất ngủ. Anh đã nhớ em, chỉ để tôn trọng quyết định của em.
Từ những năm tháng đã sống để lại gì cho anh
Để lại những giấc mơ về em
Từ những giây phút đánh mất anh vẫn còn tặng em
Những gì tốt đẹp nhất của anh.
Có những khi, anh nằm yên và ôm hết niềm tin vào một người con gái khác để tháo bỏ những khoảng trống bấy lâu, để làm tan biến những niềm tin như em đã từng rời bỏ anh. Vậy mà niềm tin với người mới chẳng đủ lớn để rồi anh vẫn chỉ là kẻ độc hành trong chiều gió ngược, để rồi anh nhận ra người anh từng thương sẽ vẫn còn thương, người anh từng nhớ sẽ nhớ gấp ngàn lần hơn.

Em bảo, em thích nhìn những ô cửa sổ hình tròn của nhà hàng bên cạnh. Mỗi ô cửa là một câu truyện thật dài về cuộc sống không tròn trịa. Mỗi ô cửa số chứa đựng những chua cay mặn chát trong thế giới của ai đó – thế giới của một người không giống chúng ta. Mỗi ô cửa mở ra hay đóng lại chỉ làm chúng ta cảm thấy chẳng bình yên như thời tuổi thơ. Những ô cửa, những con người nguyên vẹn hay từng hoen ố cũng thiện nguyện ít nhất một lần để được sống đúng và đủ. Anh sẽ là một ô cửa của những tháng ngày đợi chờ, em sẽ là một ô cửa của hoài bão và mơ ước.
Và những giông gió của cuộc sống cũng làm chúng ta dần trưởng thành hơn. Những khoảng cách chia xa đã được làm ngắn lại bởi những nỗi nhớ thường trực trong anh, bởi sẽ chẳng ai yêu anh nhiều hơn thế. Anh vẫn muốn vì em đợi chờ…
Sẽ không tiếc ngày tháng
Sống bên cạnh em và ký ức vui buồn chung
Làm sao quên nụ hôn ban đầu
Những đêm trắng bước trong màn mưa.
Từng tháng năm sống bên nhau
Nếu em được hạnh phúc
Anh không tiếc hiến dâng đời anh
Và những mộng ước mai sau nếu không chỉ là mơ
Anh vẫn muốn vì em đợi chờ.
Và ngày cuối cùng trước khi mình kết hôn, cảm ơn em và cuộc đời đã cho anh những gì tốt đẹp nhất. Cảm ơn nỗi nhớ đã cho anh cảm thấy hạnh phúc và có em bên cạnh, đồng hành cùng những năm tháng tương lai. Cảm ơn những giọt nước mắt nằm sâu trong trái tim anh mà chẳng bao giờ em biết điều đó. Cảm ơn những lời nói dối khi người đàn ông trong anh nói không nhớ em để mỗi ngày nhớ gấp ngàn lần hơn.
© Trần Khánh Minh Sơn – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Thanh xuân của tôi
Cô và cậu ấy vẫn đi về cùng nhau, vẫn ngồi học cùng nhau ở cái bàn học bên cạnh cửa sổ của cô, thi thoảng vẫn cãi nhau chí choé, giận dỗi nhau như vậy. Nhưng cô không để ý là giờ mỗi lần cãi cọ nhau, cậu ấy ít đôi co với cô hơn, thường im lặng và cũng là người luôn sẽ làm lành trước với cô.

Đánh mất tình yêu
Cuộc sống như thế làm sao có hạnh phúc được hả anh? Bởi thế nên làm sao em có thể đặt niềm tin vào tình yêu được. Trên thế gian này, có mấy ai từng hạnh phúc trong tình yêu đâu. Cả những người yêu và bên nhau hơn mười năm nhưng rồi cũng chia tay.

Mùa đông không anh
Hôm nay, em một lần nữa xâm phạm kí ức của hai ta, lật từng tấm ảnh cũ, em ngắm nhìn gương mặt quen thuộc, nụ cười anh vẫn vậy, ánh mắt vẫn luôn ấm áp và những cử chỉ dịu dàng… vẫn ở đó nhưng em và anh không còn cạnh nhau nữa.

Hạnh phúc riêng của mẹ
Tại sao con lại ích kỉ không quan tâm tới cảm nhận và suy nghĩ của mẹ. Rồi con nhận ra khoảng cách giữa mẹ và con dần lớn hơn là khi mẹ quyết định đi bước nữa cùng chú ấy.

Những lời chưa kịp nói: Một mối tình tuổi trẻ
Tôi không bao giờ quên cảm giác ngày hôm ấy – vừa hồi hộp, vừa hạnh phúc. Gặp gia đình cô ấy, nhìn thấy nơi cô ấy sinh ra và lớn lên, tôi như cảm nhận được sự ấm áp của một gia đình, như được trở về quê hương của chính mình.

Thích ứng với cô đơn
Những chuyện ngày xưa kể nhau nghe hằng tuần đã trở thành những thước phim tồn đọng, và chính chủ cũng đang dần quên đi những nỗi đau chứa đựng bên trong đó mất rồi.

Nếu có kiếp sau... chỉ mong hai chữ “tương phùng”
Với cô, anh là khoảng trời bình yên sau bao giông bão của cuộc đời. Để rồi thương nhau.

Hành trình chữa lành và sống sót sau chia tay
Thi thoảng, mình lại nhớ đến những kỉ niệm đẹp với người ấy, rồi lại tự đặt ra vô vàn câu hỏi, kiểu nếu như mình đã làm khác đi, nếu như mình kiên nhẫn và vị tha hơn, nếu như người ấy chịu thay đổi đi một chút nhỉ…

Mùa đót chổi
Hân thương các học trò của mình. Tình thương yêu của Hân, một cô giáo miền xuôi vượt đèo, lội suối lên gieo chữ nơi miền ngược suốt ba năm nay là cố gắng dạy cho các em viết được những nét chữ nắn nót, vuông vắn, biết đọc ê a đánh vần hay những phép tính, bài toán đơn giản.