Nhà là nơi bão dừng sau cánh cửa
2017-06-11 01:30
Tác giả:
Nhà là nơi bão dừng sau cánh cửa. Về nhà có mẹ, có cha, có bữa cơm nghèo nhưng vẫn đậm đà tình cảm.
Có một khoảng trời, tôi gọi đó là yêu thương. Nơi có tuổi thơ một thời ngây dại, nơi có khói bếp chiều mẹ nhóm củi nấu cơm, nơi có hàng rau xanh cha tôi vun trồng mà cứ mỗi chiều tôi vẫn hay ra hóng mát, khẽ chạm tay lên những cánh hoa bầu hoa bí trên giàn. Những ngày nắng chói chang tôi hay chạy rong khắp xóm chơi trốn tìm với anh Hai, chơi bắn bi hay trèo lên hái trái trứng cá chín đỏ mọng. Những ngày mưa anh em tôi đi bắt cua đồng bò lên mép sông trước nhà, hay những buổi kéo cả đám con nít trong xóm đi mò cá lia thia, cá bảy màu. Lũ trẽ con ngày ấy cười vui tít mắt, ngại chi bùn đất lắm lem cả người, mặc cho về mẹ đánh đòn thật đau.
Nơi tôi gọi là yêu thương ấy có bếp chuối nướng thơm lừng của cô Ba, cứ mỗi chiều trời nhá nhem tối, lũ trẽ xóm tôi tập trung lại quanh bếp than đỏ rực, vừa hơ hơ tay cho ấm, vừa ăn chuối nướng. Quẹt miếng mỡ hành béo béo mằn mặn, món ăn ấy dẫu đơn sơ nhưng cả tuổi thơ tôi chưa bao giờ thiếu hình ảnh nó.

Mà nói đến thời ấy, làm sao có thể quên những ngày kéo nhau đi bắt chuồn chuồn nhỉ. Bọn tôi thích những con chuồn chuồn nhỏ đủ màu sắc, sau cơn mưa rào chúng thường đậu ở những ngọn sậy hay đám cỏ ven đường. Rón rén, nhẹ nhàng, bắt lấy cánh nó, rồi cười khì khì, hết vui rồi lại thả nó bay đi. Vậy thôi mà làm bọn trẻ chúng tôi ngày đó thích thú năm này qua tháng nọ.
Những đứa trẻ bọn tôi ngày ấy chẳng dám mơ đến những thứ cao sang khác đâu, cái bình dị, cái quê ấy vẫn in hằng trong tâm trí dẫu giờ mỗi đứa đã mỗi hướng rẽ khác nhau trong đường đời.
Để rồi giờ đây, sau những ánh đèn lấp lánh nơi thành thị xa hoa, tôi lại thèm quay trở về những tháng ngày rong rủi ấy, thèm cái mùi nhà quê đầy yêu thương, nơi những lo toan cuộc sống chưa len vào suy nghĩ của lũ trẽ. Nơi dại khờ làm nên tuổi thơ tôi.
Và những tháng ngày ấy vẫn đẹp và bình yên theo cách riêng của nó. Miền tuổi thơ sẽ là hành trang theo ta trong những năm tháng về sau trong cuộc chạy đua hối hả để tìm vật chất xa hoa. Để khi nặng lòng quá đỗi ta tự cho mình ít phút để ngẫm lại những ngày xa xôi ấy, mỉm cười, rằng mình đã có những tháng ngày an yên đến vô thường.
© Steady Girl – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Cây sung cụt của đại đội tôi
Như thể cảm nhận được sự ưu ái đó, cây sung càng tươi tốt, vươn cao, tán xòe rộng rợp mát cả khoảng sân. Đại đội trưởng thích lắm, kê hẳn một ghế đá dưới gốc, chiều chiều ngồi uống trà ngắm nó.

Khi cánh cửa mở ra, tôi thấy chính mình ở đó
Tôi cố gắng nhớ lại. Sáng nay, tôi rời khỏi căn hộ, như mọi ngày. Tôi pha một tách cà phê, lật giở vài trang báo, mặc bộ đồ quen thuộc rồi đi làm. Nhưng… tôi có nhớ lúc quay về không? Có nhớ khoảnh khắc đặt tay lên nắm cửa, tra chìa khóa vào ổ, xoay nhẹ cổ tay và bước vào không?

Đừng bao giờ buôn chuyện thầm kín, tâm sự bí mật với 5 con giáp này
Một khí bí mật của bạn rơi vào tay những con giáp này, hãy thận trọng vì không biết khi nào nó sẽ được truyền đến tai tất cả mọi người.

Ngày không em
Dù gì, được nhắn tin với anh mỗi ngày cũng là niềm vui của cô. Và thế là những dòng tin nhắn, cứ qua lại suốt gần mấy năm trời, mà đa số người chủ động nhắn tin lại là cô.

Cửa hàng của mẹ
Niềm vui của lao động, của sự tất bật với công việc hàng hóa của mẹ để rồi mẹ tạm gác lại những việc nhà lặt vặt. Thế nhưng giờ chắc có khi lại khó để thấy khung cảnh ấy.

Bức thư gửi đến quá khứ của tôi
Tôi trở lại nơi bắt đầu Nơi quê hương xanh mướt cánh đồng, Mối tình đầu chớm nở giữa hoàng hôn. Ánh mắt trong trẻo, tay nắm tay, Ngây thơ như cỏ, như hoa nở rộ

7 năm theo chủ nghĩa tối giản đã giúp tôi thoát khỏi hầu hết công việc nhà!
Ý nghĩa lớn nhất của lối sống tối giản là nó có thể giảm bớt gánh nặng công việc nhà và cho chúng ta nhiều thời gian hơn để làm những gì mình thích.

Ngọn nến được thắp lên
Anh nói có lẽ bây giờ người ta quá quen với những công nghệ kỹ thuật hiện đại, đã quá quen với những ánh sáng điện rực rỡ chói lòa và thông dụng nên đã quên mất những cảm xúc trong tim mình khi có ngọn nến được thắp lên. Và anh đã bật lửa châm vào nến ngay sau đó.

Về để thấy tết (Phần 2)
Phải chăng, chuyến này về, suy nghĩ nó đã chín chắn? Nó đã thôi hoài nghi về những người xung quanh nó, xoay quanh ba và cả gia đình của nó. Hay chính sự xô đẩy của xã hội khiến nó trân trọng về tình cảm gia đình của mình hơn?