Ngọn đèn không tắt
2016-10-18 01:17
Tác giả:
Mất điện, cả căn nhà ngập chìm trong bóng tối. Tôi bật chiếc đèn pin nhỏ, mở hộc tủ tìm nến nhưng hộc tủ trống trơn. Lần mất điện trước đã thắp hết nến tôi không nhớ, tiệm tạp hóa thì xa. Đèn pin quên sạc điện cũng sáng yếu ớt rồi tắt. Quyết định lên giường đi ngủ sớm mà tôi cứ nằm trằn trọc mãi. Nhắm mắt cố ngủ lại thấy ánh sáng của chiếc đèn dầu quen thuộc những ngày thơ ấu chập chờn, chập chờn.
Chiếc đèn dầu! Đến tận bây giờ, mọi thứ hiện đại hơn, mất điện thì đã có đèn sạc dự trữ hay “bèo” lắm cũng có nến thì tôi vẫn nhớ như in cấu tạo của nó. Đèn gồm có bầu đựng dầu làm bằng kim loại hoặc thủy tinh. Chiếc đèn nhà thôi bằng thủy tinh, màu xanh lơ, trong, có thể nhìn thấy cả mực dầu đựng trong bầu. Một đoạn bấc dài có một đầu nhúng vào bầu để hút dầu lên, một đầu nhô lên khỏi bầu đèn, được chỉnh bằng núm vặn. Muốn đèn cháy to thì vặn núm cho sợi bấc nhô dài lên, đèn cháy nhỏ thì vặn núm bấc cho ngắn xuống. Ngọn lửa được “che chắn” bằng bóng đèn thủy tinh, vừa chắn gió, vừa ngăn không cho cháy lớn. Bóng đèn thường xuyên bị ám khói đen xì nên mẹ tôi hay phải nhấc ra lau cho sạch.

Chiếc đèn dầu gắn liền với những buổi tối của gia đình tôi. Chiếc đèn nhỏ, được ưu tiên đặt ở bàn để mấy chị em tôi chụm đầu học bài. Đèn nhỏ, ánh sáng cũng chẳng thể được như bóng điện bây giờ nên mấy chị em túm tụm vào nhau, cùng chia sẻ ánh sáng hắt ra từ chiếc đèn cháy tỏa mùi dầu hăng hắc. Thi thoảng, mấy chị em xao nhãng bài vở, thì thào nói với nhau những câu chuyện ở trường, ở lớp rồi cười khúc khích. Nghe tiếng cười, mẹ ngồi khâu lại mấy cái quần xoạc chỉ, vá lại cái áo rách vai ngẩng đầu lên, nhắc nhở bằng giọng hết sức nhẹ nhàng:
- Mấy đứa học bài nhanh rồi còn đi ngủ, mai còn dậy sớm đi học. Vừa học vừa nói chuyện thì đến bao giờ mới xong.
Ngày nhỏ, chúng tôi chỉ nghĩ mẹ nghiêm khắc nên nhắc nhở. Biết đâu sau lời nhắc ấy, ngoài việc muốn chúng tôi nghiêm túc học hành đến nơi đến chốn còn có cả sự lo lắng muôn thủa về “cơm áo gạo tiền” của những người phụ nữ nghèo. Tiền dầu không đắt lắm, mua một chai nho nhỏ cũng dùng được vài ngày. Nhưng số tiền nhỏ ấy cũng phải chắt chiu, dành dụm từ những buổi chợ, những buổi làm cỏ, cấy thuê của mẹ. Chúng tôi còn nhỏ, nào có hiểu!

Những hôm trời tối, bố có việc sai tôi chạy đi sang nhà này, nhà kia. Nhà ở thôn quê hồi ấy cách xa nhau. Tiếng côn trùng lại kêu rả rích, thê lương, ảo não. Tôi vốn sợ ma những chẳng dám cãi lời bố, bước thấp bước cao xách chiếc đèn chạy đi. Chiếc đèn dầu như một người bạn đầy tin tưởng.
Ngọn đèn dầu của những tháng ngày gian khó đã lùi xa, giống như tuổi thơ không thể nào quay trở lại được nữa. Nhưng cái mùi dầu hăng hăng, ánh sáng leo lét và cả những chiếc bóng nhảy nhót trên vách của những năm nảo năm nào thì cứ sáng mãi trong tôi, không bao giờ tắt.
© Đào Thu Hà – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.






