Ngỡ mọi thứ đã trôi vào quên lãng…
2012-03-12 11:13
Tác giả:
Blog Việt
Lời tác giả: “Mình là một người rất yêu thích văn chương, sở thích của mình là sáng tác. Sáng tác chỉ lấy làm vui thôi, sở thích mà. Tình cờ mình phát hiện quyển sách Cafe blog khi vào nhà sách. Khi nhìn lên bìa sách mình thấy địa chỉ Website của blogviet. Sau khi mua sách mình đã phóng ngay ra quán cafe để truy cập thử. Mình rất vui vì đây là một Website để đọc giả có thể gửi những sáng tác của bản thân cũng như những cảm nhận sau khi đã đọc những bài viết. Thế là cảm hứng viết lách đã ngủ quên bỗng dưng trỗi dậy. Vì thế, mà giờ này mình mới viết những lời này để gửi đến Blogviet để gửi sáng tác của chính mình.”
Cô cứ ngỡ mọi chuyện đã trôi vào quên lãng. Đã bao lần cô tự bảo lòng cố xóa hết tất cả những kỷ niệm thành tro tàn vì chính cô cũng biết rằng đôi mắt ấy giờ đây đã quá xa xăm có chăng chỉ còn động lại trong ký ức.
Họ đã từng có những ngày tháng tuyệt vời bên nhau, những giây phút êm đềm tưởng chừng như mãi mãi. Nhưng cuộc đời đâu có bữa tiệc nào mà không tàn, hợp rồi tan là đều khó tránh khỏi.
Thế rồi họ xa nhau không lời ước hẹn. Chỉ có đôi mắt của tuổi mười tám đôi mươi nhìn nhau tha thiết chẳng nói nên lời. Nỗi buồn man mát dâng trào nơi đáy mắt của hai con người trẻ tuổi.
Họ vẫn ngồi lặng yên nơi góc quán nhìn nhau trong câm lặng kéo dài và không cất nổi thành lời vì có vô vàng điều muốn nói, sợ rằng nói rồi không nén nổi cảm xúc và sợ rằng phải hứa hẹn mà dòng đời thì ai biết trước được chữ ngờ.
Mà đúng là lòng người mau thay đổi, nơi trời Âu xa xôi ấy có một người đã quên một người.
Mặc dù không có lời thề non hen biển nhưng người ở lại thì vẫn chờ vẫn đợi.

Rồi ngày tháng dần trôi, những tin nhắn ít đi những email thưa dần rồi biến mất theo dòng thời gian. Nhưng người ở lại vẫn chưa nguôi nhớ mong vẫn kiên trì chờ đợi đôi mắt ấy sẽ quay về.
Một ngày kia trên dòng đời tấp nập như một sự sắp đặt của định mệnh hai con người ấy đã gặp lại nhau. Họ đứng nhìn nhau bất động giữa dòng người xô đẩy. Cô vui mừng xen lẫn ngạc nhiên. Anh sững sờ chẳng thốt nên lời. Nhưng ở họ đã có sự ngăn cách. Sự ngăn cách đó chính là ai đang sánh bước cùng anh. Anh liếc mắt nhìn cô, cô cười buồn không nói và quay đi không một lời từ biệt.
Kể từ ngày đó, cô quyết định xem anh là ký ức đã xa mờ và nên cất giữ ở một nơi nào đó sâu thẩm trong trái tim cô. Nơi đó gọi là nỗi đau ngọt ngào.
Quá khứ vẫn chỉ là quá khứ không thể quay trở lại, tương lai thì không đến được chỉ có hiện tại là phải chấp nhận một sự thật phủ phàng. Thôi ảo tưởng và chờ mong.
Cô vẫn tiếp tục cuộc sống của mình với những niềm vui nổi buồn và rồi thời gian cũng tạm đưa anh vào căn phòng quên lãng.
Nhưng số phận vẫn cứ trêu đùa, họ lại tương phùng trong khoảnh khắc. Cô liếc mắt nhìn anh với cặp mắt của một người xa lạ, không buồn không vui, không nói lên bất kỳ điều gì. Đôi mắt mà năm xưa nhìn anh như thay lời muốn nói. Nhưng giờ đây đứng trước anh đôi mắt ngày nào không còn nữa. Đôi mắt của sự xa lạ.
Cô quay lưng cất bước ra đi không ngoảnh đầu nhìn lại nhưng cô trong thấy anh buồn và khẽ thở dài qua màng hình máy điện thoại soi rõ đôi mắt đượm buồn của anh sau lưng cô.

Anh đâu biết rằng đôi mắt lạnh ấy chỉ là một sự dối trá. Sự thật cô vẫn chưa bao giờ thôi nhớ về anh có chăng chỉ là sự tất bật của cuộc sống khiến cô tạm quên.
Cô không hề thay đổi và anh cũng vây nhưng giờ đây đã muôn mất rồi.
Sau lần gặp anh trên đường vào mùa xuân năm đó, cô đau đớn tột cùng, cô quyết định xóa hết tất cả những gì liên quan đến anh. Cô cắt đứt liên lạc với bạn bè xưa cũ. Cô bắt đầu một cuộc sống mới ở nơi đó không có bất cứ thứ gì liên quan đến anh. Nên cô làm sao biết được, nơi trời Âu xa xôi, anh gặp rất nhiều những khó khăn, anh phải một mình đánh vật với chúng, cái sĩ của người đàn ông không cho phép anh than vãn cùng cô. Mọi thứ anh để hết vào lòng, những đắng cay, tủi nhục….anh muốn ngày anh tìm gặp cô là một ngày rạng rỡ. Nhưng cái ngày định mệnh chưa phải lúc năm đó mà cô gặp anh với người em họ xa đã phá tan tất cả viễn cảnh huy hoàng của ngày trở lại.
Cô đã biến mất quá nhanh, chưa kịp để anh nói một lời và chính anh cũng đã đắn đo không nói vì tay còn trắng.
Cô đã quá nóng vội để rồi vẫn mãi trách anh tại sao không nói để giờ này đã quá muộn màng.
- Gửi từ email Ntan7tt - anhkhongthich ntan_7tt@
Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn
Phải yêu anh bao nhiêu mới đủ - Cuốn sách mới nhất của Blog Việt
Nâng niu và gìn giữ những gì mình đang nắm giữ -
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Không bình thường
Có đôi khi chúng ta sống trong rất nhiều vùng an toàn, của mình, của người bên cạnh, của xã hội. Những vùng an toàn mà nghĩ rằng chỉ cần vượt qua chúng, người ta sẽ dễ dàng gục ngã. Nhưng thật ra mỗi người chỉ có vài chục năm để sống, để sai lầm và vượt qua sai lầm. Và thỉnh thoảng vùng an toàn ấy sẽ làm chúng ta yếu đuối hơn.
Anh và Em (Phần 2)
Mối nhân duyên của nó và anh đã không bị lỡ dở vì đã gặp được một người thấu hiểu và bao dung. Trong cuộc đời, đôi khi không phải vì lỡ bước sai 1 bước mà bước sai cả cuộc đời. Hãy dừng lại, nhìn nhận lại chính mình và sữa chữa những cái sai để bước chân tiếp theo sẽ là những bước chân đúng đắn, bạn nhé!
3 con giáp này vận may lội ngược dòng, công việc thăng hoa, tài khoản nhảy số ầm ầm trong 45 ngày tới
Chỉ còn chưa đầy 2 tháng nữa là kết thúc năm, trong khi nhiều người đang loay hoay tổng kết thì 3 con giáp này lại bất ngờ nhận được "tín hiệu vũ trụ" cực tốt. 45 ngày tới chính là thời điểm vàng để họ bứt phá, tiền bạc rủng rỉnh, chuẩn bị cho một cái Tết ấm no, viên mãn.
Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những thứ này
Trước thềm năm 2026, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những mối quan hệ độc hại đang níu chân bạn, để hành trang bước sang trang mới chỉ còn lại sự nhẹ nhõm và an yên.
Lời tạm biệt cuối thu
Hy vọng trong tương lai vẫn có thể gặp lại, em vẫn rất chờ mong vào một ngày nào đó anh em mình có thể có một buổi đi uống nước hoặc ăn tối với nhau, và hy vọng anh sẽ giống như lời chúc em gửi đến anh trong bức thư nhỏ đó, có được tất cả, hạnh phúc, sức khỏe và thành công.
Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn
Cam mỉm cười, nhặt vài chiếc lá rách rưới bên bờ suối, bỏ vào túi – như nhắc nhở bản thân về những điều chưa hoàn hảo nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống.
Một ngày bình thường mất người mình thương
Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?
Anh và Em (phần 1)
Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan
Người bạn đặc biệt
“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”
Nắng, mưa, râm mát
Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...


