Phát thanh xúc cảm của bạn !

Nếu lỡ

2023-12-11 04:20

Tác giả: Therese


blogradio.vn - Và nếu lỡ, con chẳng còn nghe thấy nữa những mệt mỏi, lo lắng hay cằn nhằn của má thì sao? Dù chỉ là “nếu” thôi, con cũng không dám nghĩ tới. Nó khiến đôi vai con run rẩy bật khóc!

***

Trong cuộc sống, có thể con không sợ gì lớn lao nhưng con thật sự sợ một điều: “Nếu lỡ… Nếu lỡ, má dần buông tay con!!!”

Chẳng cần dịp gì đặc biệt, cũng chẳng cần cảm xúc thăng hoa. Chỉ cần cùng ăn một bữa cơm, chia nhau nửa cái bánh, hay đơn giản hơn là đặt lưng nằm cạnh nhau. Và rồi, con sẽ được nghe tiếng lòng của má: “Con ở nhà chẳng làm gì cũng được, chỉ cần ở nhà với má thôi. Chứ con ra ngoài kia má lo lắm, dù gần dù xa chỉ cần không thấy con là má lại nhớ.”

Má quen với việc có con bên cạnh, thì con cũng thế. Nếu lỡ, một ngày con mở mắt ra lại chẳng thấy má đâu. Nếu lỡ, ba giờ sáng con chẳng còn nghe thấy tiếng chuông đánh thức má dậy đi chợ. Nếu lỡ, đến giờ học sinh vào lớp rồi mà con vẫn chưa thấy má trở về cùng với chiếc wave cũ chất đầy hàng hoá. Và nếu lỡ, con chẳng còn nghe thấy nữa những mệt mỏi, lo lắng hay cằn nhằn của má thì sao? Dù chỉ là “nếu” thôi, con cũng không dám nghĩ tới. Nó khiến đôi vai con run rẩy bật khóc!

Má luôn nói vì thương, vì yêu nên có thể hy sinh tất cả cho con. Nhưng má có biết rằng, với con việc má tự thương lấy bản thân mình mới là thương con, là yêu con không? Má hy sinh cả một đời thức khuya dậy sớm; góp nhặt từng đồng chưa bao giờ dám nghĩ tới hai chữ “nghỉ ngơi”; cả một đời chỉ biết lo “bộ mặt” của con cái mà quên đi “bộ mặt” của chính mình.

Nhường hết cho con, vậy má nhận lại được gì? Là mái tóc, không chỉ bạc đi theo năm tháng, mà còn rụng dần theo những sai lầm của con. Là đôi mắt, không chỉ mờ vì tuổi tác, mà còn bởi những giọt nước mắt buồn tủi. Để rồi má chẳng còn nhìn rõ con gáixinh đẹp ra sao hay thay đổi những gì. Dành tất cả cho con, đến ăn cũng không dám ăn, mặc cũng không dám mặc. Thậm chí cả việc bản thân mình ốm đau, cũng cắn răng chịu đựng nhất quyết không chịu đi khám. Lúc nào cũng bảo: “Đi khám nó lại ra nhiều bệnh hơn, tiền đâu mà chữa!”.

Đúng, tiền rất quan trọng, không có tiền con người ta chẳng dám nghĩ đến việc chăm lo sức khỏe cho bản thân. Nhưng người ta vất vả cả một đời, chỉ mong đến cuối đời có thể dừng lại và hưởng thụ những thứ mình làm ra. Nếu đã mệt rồi, sao má vẫn chưa chịu dừng lại? Cứ tiếp tục, tiếp tục hoài, tiếp tục mãi. Để rồi, ngay cả món ăn mình thích nhất cũng không thể ăn; bộ đồ mình thích nhất cũng không thể mặc; nơi mình luôn hy vọng được đặt chân đến một lần cũng không thể đến được nữa. Cho đến một ngày, kể cả việc má được nhìn thấy con hay con được nhìn thấy má cũng không thể nữa, thì má mới chịu dừng lại, đúng không? Má luôn bảo, sau này dẫu ra sao, bất cứ khi nào con mệt mỏi hay buồn phiền đều có thể trở về trong vòng tay má. Nhưng nếu, không còn vòng tay nào để con trở về nữa thì sao?

Con là vì sợ những cái “nếu lỡ” ở trên kia xảy ra, mà mỗi ngày đều muốn cùng má tận hưởng từng phút giây, những điều thiên hạ hay nói: “Phải đến khi lớn lên, có con rồi mới hiểu”. Nói yêu má, ôm hôn má, tâm sự chia sẻ cùng má những chuyện vui buồn hay đơn giản chỉ là im lặng lắng nghe má khóc. Cả khi thất bại hay thành công, xin lỗi hay cảm ơn, chẳng cần cầu kỳ con cứ thế an nhiên ngã vào lòng má mà khóc cho thoả thích. Dù đã làm hết mọi thứ, nhưng sao con vẫn thấy không đủ. Phải chăng là con còn thiếu gì đó mà con không biết? Mọi thứ chân thật quá! Chân thật đến đáng sợ! Thiệt không dám nghĩ rằng tất cả sự chân thật mà con cảm nhận bằng cả xác thịt lẫn tâm hồn bỗng một ngày nào đó đều hoá hư không. Con sẽ phải đối mặt với mọi thứ vốn rõ ràng bỗng trở thành ảo ảnh ra sao đây?

Sợ lắm cái ngày chỉ còn lại mỗi con. Sợ lắm đến cả mùi hương thịt cá bám vào cơ thể má cũng không còn ngửi thấy ở bất kỳ đâu nữa. Cái cảnh dù ở rất gần, ngay trong tim đây thôi lại không thể chạm vào, không thể ôm lấy, cũng không thể trao nhau câu yêu thương. Thật sự rất đáng sợ. Chính nỗi sợ ấy dạy con biết, dù con có trân quý từng giây phút bên cạnh má thế nào đi chăng nữa thì với má vẫn là chưa đủ. Thời gian như kẻ cắp lấy đi hết những gì con đang cố gắng làm cho má. Gấp rút và vội vã! Chỉ cần chúng ta lơ là một chút, sẽ phải hối hận cả đời. Làm ơn... đừng để thời gian giúp má có cơ hội buông tay con! Làm ơn!

© Therese - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Đừng Chỉ Ngồi Nhìn Em Khóc | Blog Radio 881

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Cung đàn vang khúc tình ca

Cung đàn vang khúc tình ca

Cũng như bản tỉnh ca thiết tha nhất, như muốn được gởi đến khắp nơi một ước mơ to lớn nhất và cũng đơn giản nhất của thầy và của toàn trường về một ngôi trường mới. Ước mơ đó đã được bày tỏ đã được bay xa trong lời ca tiếng hát trong tiếng đàn da diết của chính trái tim thầy

'Thiền' của Osho hay câu chuyện không thể lý giải bằng lời

'Thiền' của Osho hay câu chuyện không thể lý giải bằng lời

Cuốn sách "Thiền" của Osho đã đưa ra một cái nhìn sâu sắc về thiền định, một con đường mà không phải lúc nào cũng dễ dàng để lý giải bằng lời nói.

Yêu xa

Yêu xa

Dù chỉ là một cuộc hẹn ngắn ngủi, nhưng mỗi lần được ở bên nhau, chúng tôi đều tận hưởng từng khoảnh khắc và tận dụng thời gian để tận hưởng hạnh phúc. Những kỷ niệm đẹp và những giây phút ngọt ngào ấy đã giúp chúng tôi cảm thấy động viên và tiếp tục bước đi trên con đường yêu xa.

Người có đáng kết giao hay không, chỉ cần nhìn vào thái độ của họ đối với 4 ĐIỀU này thì tỏ tường ngay

Người có đáng kết giao hay không, chỉ cần nhìn vào thái độ của họ đối với 4 ĐIỀU này thì tỏ tường ngay

Cổ nhân có câu: “Hổ báo không thể cưỡi, lòng người cách một tầng da bụng”.

Lũ trẻ của rừng núi

Lũ trẻ của rừng núi

Nhưng tôi chưa bao giờ hỏi mẹ tôi tại sao học sinh lại quý mẹ như thế, tôi chỉ nhìn chăm chăm vào khung cảnh viễn tưởng mà mình tạo ra, mà quên mất mẹ tôi đã cống hiến biết bao nhiêu năm tháng ròng rã cho những búp măng non trẻ ấy.

Rồi một ngày...

Rồi một ngày...

Không một ai trong chúng ta có thể chấp nhận nổi người thân ra đi ngay trước mắt mình, và bây giờ thì tôi cũng vậy! Tôi cũng sợ mất bố, tôi cũng sợ mất mẹ và tôi cũng sợ một ngày nào đó, mình trở thành mồ côi...

Tình khi say

Tình khi say

Tình yêu là gì mà anh nhớ em thế Tình yêu là chi mà lòng say nhanh quá

Lời hứa tháng mười (Phần 5)

Lời hứa tháng mười (Phần 5)

Cô cứ nghĩ mình đã quên được tất cả và có thể sẵn sàng mở lòng với một mối quan hệ mới, nhưng hóa ra tận sâu bên trong, cô đang trốn tránh chứ không phải đối diện và quên được chúng. Cô có thật sự xứng đáng với người con trai này không?!

Người thông minh dùng nguyên tắc

Người thông minh dùng nguyên tắc "7-3" trong đối nhân xử thế, nhờ vậy cuộc đời sóng yên biển lặng

Trong đối nhân xử thế, những bí mật quan trọng vẫn nên được che giấu và không để người khác biết.

back to top