Nếu em không quay về
2015-04-29 01:00
Tác giả:
blogradio.vn - Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như em không quay trở về? Dĩ nhiên là tôi vẫn sẽ sống cuộc đời của tôi, chỉ là sẽ hơi khác biệt một chút. Mặc dù vậy, tôi không quá lo lắng về việc lại phải độc thân thêm một lần nữa, ít ra thì em cũng đã cho tôi đủ thời gian rồi.
“Em sẽ sang Ý cùng mẹ vào tuần sau, có lẽ sẽ rất lâu để quay lại, nhưng em sẽ gửi thư, nhất định…”
6 giờ tối, tôi trở về nhà và không còn thấy em, bộ đồ ngủ em mặc giờ được gấp gọn gàng ở trên bàn, phòng ăn nơi tối hôm qua chúng tôi ngồi chung giờ đây tối om không một ánh đèn, không có bất kì một món ăn nào được em để lại. Mọi thứ trong ngôi nhà này dường như trở nên hoang vắng và ngột ngạt hơn khi không có sự xuất hiện của em. Không khí như thể chát nồng, như thể các phân tử đang trôi nổi ở đó và tôi cảm thấy chúng đang vón cục lại trong cổ họng ở mỗi nhịp thở của tôi. Tôi vào phòng ngủ và bật đèn lên, hít vào lồng ngực thứ không khí nhợt nhạt của căn phòng kín. Chăn màn ở trên giường tôi đều đã được gấp gọn và trên mặt bàn có một bức thư (tôi đoán đó là của em).
Rút cuộc, trong suốt những ngày của tháng 11, sau cái đêm đông lạnh giá của tháng 10 và bức thư ngắn em gửi lại cho tôi vào ngày hôm sau, tôi vẫn chờ đợi về những điều mà em đã nói. Thời gian đầu, đó là những triết lý "Chỉ là vấn đề về khoảng cách thôi", dần dần tôi bắt đầu nghĩ đến việc hi vọng thay vì chỉ nghĩ, nhưng rồi tất cả những điều ấy cũng trở nên vỗ nghĩa, tôi nhận ra cuộc đời mình thật vô ích khi cứ ngồi không ở đây và đợi em như vậy. Và tôi đã đi cuộc đời của tôi trong vòng một tháng ngắn ngủi, tôi sống trong sự mâu thuẫn của niềm hi vọng và cố gắng trốn chạy sự hèn nhát của mình. Tuy nhiên, vào một ngày tháng 12, tôi nhận được một bức thư của em - lại là một bức thư ngắn.
Ngày bức thư đến, tôi đã đi mua sách cùng với một người bạn, lần đầu tiên sau một thời gian khá lâu, mua một ít sách ở vài hiệu sách cũ và vào rạp xem bộ phim của...Sau đấy, tôi ghé vào công viên gần nhà một mình và đi dạo. Ngay trước giờ cao điểm, tôi bắt một chiếc xe buýt đi vào nội thành và đọc quyển sách mới mua cho tới lúc về đến nhà bà cô của của tôi và ở lại đó ăn tối. Tôi về nhà lúc 10 giờ tối và nhìn thấy bức thư ngay trên tấm thảm chùi chân.
Tôi mở tủ lạnh và tự rót nước đá vào chiếc cốc thành cao của mình, rồi ngồi xuống chiếc ghế trong bếp, lấy con dao xén dọc phong bì và đọc thư. Em viết: "Nếu như mọi chuyện kết thúc suôn sẻ, có lẽ em sẽ về vào khoảng tháng 5, em không hứa chắc về chuyện đó được, anh cũng biết mà...". Chỉ là một thông báo, tôi thậm chí không biết em đã gửi bức thư này đi từ đâu vì trên phong bì thư không ghi rõ tên người gửi, có lẽ không phải quên, em đã có cả một tháng để chuẩn bị thư này cho tôi kia mà..
Vậy là tôi vẫn một mình từ giờ đến tháng 5, có lẽ tôi cũng chẳng bận tâm chuyện đó. Chiều hôm ấy, tôi đến công viên gần nhà chạy bộ một lúc, trên đường về tôi ghé vào một tiệm cafe tử tế , có máy lạnh và đọc sách khoảng một tiếng. Về tới nhà trong lúc chuẩn bị bữa tối, tôi đã nghe hết hai đĩa nhạc của Moden Talking. Và sau khi đã chắc rằng bụng mình không thể chưa thêm bất cư thứ gì nữa, tôi uống nốt ngụm bia cuối cùng rồi vứt vỏ lon vào thùng rác. Tôi vào phòng khách và mở lại đĩa nhạc Moden Talking đầu tiên tôi đã nghe "Đó là thứ âm nhac kì lạ nhất mà em từng nghe" tôi vừa suy nghĩ về câu nói đó và đồng thời gắn ghép hình ảnh em vào trong, cố để hiểu những cảm xúc kì lạ của mình vào lúc này.
Thành phố đón những ngày đầu năm bằng những cơn mưa rả rích, ẩm ướt và lạnh buốt thấu xương. Đó là lúc tôi nhận được lá thư thứ 2 của em. "Có một vài việc ở đây đã thay đổi, bọn em sẽ đi du lịch ít ngày tại một hòn đảo ở Hy Lạp. Một người bạn của dượng em có một biệt thự trên đảo và đã mời cả gia đình em về đấy bao lâu cũng được. Em chắc là mình đã bắt đầu quên được cảm giác thiếu vắng anh, vì vậy em sẽ ở lại lâu một chút, vậy nhé!".
Sự thật là tôi vẫn sẽ hi vọng rằng em chỉ đang quá mải mê với công việc hay tận hưởng những ngày mát mẻ ở bãi biển mà quên mất tôi. Tuy nhiên bức thư cuối cùng sau đó của em lại đưa tôi đến một sự nhận thức khác: "Em tin là mình đang được hạnh phúc ở đây..." Tôi biết mình đang nghĩ gì, tôi đang hi vọng điều gì ở em, nhưng tôi cũng hiểu, mọi thứ hẳn là đã được quyết định kể từ ngày em ra đi mà không để lại cho tôi bất kì một sự nhận biết nào về sự tồn tại của tôi trong tâm trí em. Em đã quyết định rồi, tôi chẳng là gì trong cuộc sống của em cả.
Tôi lại đi bộ một vòng trong công viên trước khi ghé vào quán rượu gần nhà và gọi một suất. Tôi nhanh chóng uống cạn cốc đầu tiên và rót thêm mấy lần nữa, nhắm mắt lại hình ảnh em chợt hiện về trong tâm trí tôi. Bàn bên cạch bốn cậu sinh viên đang uống bia, cười đùa vui vẻ. Một bài hát của Bruno Mars và nhóm New đang được trình diễn. Tôi thậm chí có thể ngửi thấy mùi bánh pizza nướng, thật kì lạ..
Thời trẻ của mình đã trôi qua khi nào vậy? - Tôi nghĩ - Nó đã trôi qua thật rồi sao? Dường như chỉ mới hôm qua thôi tôi vẫn còn là một đứa trẻ mới lớn. Chỉ mới mấy năm thôi. Và giờ thì, tôi ngồi đây, trong một cái vòng khép kín, quay bánh xe của mình và không biết rồi mình sẽ lại đi đâu. Thật tệ hại khi nghĩ đến điều đó. - Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như em không quay trở về?
Dĩ nhiên là tôi vẫn sẽ sống cuộc đời của tôi, chỉ là sẽ hơi khác biệt một chút. Mặc dù vậy, tôi không quá lo lắng về việc lại phải độc thân thêm một lần nữa, ít ra thì em cũng đã cho tôi đủ thời gian rồi.
© Nguyễn Huyền – blogradio.vn
Bài tham dự cuộc thi viết “Độc thân không cô đơn”. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận và chia sẻ link bài viết này lên các mạng xã hội cho bạn bè, người thân cùng đọc. Bạn cũng có thể chia sẻ lại link bài viết này từ fanpage BlogViet Vietnamnet
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu