Phát thanh xúc cảm của bạn !

Nếu được quay lại em sẽ không gặp anh đâu!

2011-12-29 15:17

Tác giả:


 

Anh!

 

Đêm nay ký ức về anh lại ùa về đầy ắp trong trái tim em... Cầm điện thoại lên bấm tất cả các số của anh cũ và mới, nhưng rồi em chỉ dám nhấn phím gọi số cũ, số mà ngày xưa chúng ta nói chuyện, vì em biết chắc anh đã không còn dùng nó nữa. Giờ này anh đang làm gì, có mạnh khỏe, có hạnh phúc không? ở nơi ấy có lạnh lắm không anh? người ấy có tặng anh khăn ấm? có nhắc anh mặc áo khoác khi ra đường? trời lạnh anh hay bị ho người ấy có gửi thuốc cho anh? tháng này nhận lương anh có đủ dùng không? đi công tác nhiều chắc chi tiêu cũng eo hẹp lắm! À người ấy còn hay hờn dỗi? hay ghen? hai người dự định thế nào, cũng thật khó phải không? Cố gắng lên anh nhé, tất cả vì tình yêu anh ạ.

 

Ở nơi em, mùa Đông đã tới từ lâu rồi, trời lạnh lắm.

 

Mùa Đông, mùa thi, bài vở nhiều, em lại thành một con heo lười, suốt ngày cuộn tròn trong chăn ấm. Cầm cuốn sách đọc được vài dòng em lại ôm lấy cái máy tính, lượn lờ hết chỗ này chỗ khác. Và có hai nơi mà lần nào em cũng vào đó là Facebook của anh và cái diễn đàn nơi mà giữa anh và em còn một chút điểm chung. Ngày nào cũng vậy, lặng lẽ vào face, để mường tượng anh đàng làm gì, có yên bình hay không. Lặng lẽ thôi anh ạ, không để anh biết, không để anh bận tâm, nhìn anh rồi xuống.... bao nhiêu ngày tháng đã qua như thế em cũng không biết nữa...

 

Một tháng nữa thôi là tròn 6 năm từ cái ngày em gặp anh, cũng nhanh thật anh nhỉ, khi ấy cả anh và em đều hồn nhiên lắm, tâm hồn chúng ta trắng trong tha thiết như những áng thơ học trò, không tính toán lo toan. Khi ấy yêu anh em trốn học đi chat, yêu anh em bắt anh mua sách để học nhưng mỗi lần lật dở sách anh mua em lại chỉ mơ màng làm thơ, để rồi em rớt đại học...anh biết không bây giờ em vẫn còn giữ nhưng cuốn sách ấy đấy, đó là bảo bối mà tình đầu để lại cho em, em sẽ giữ nó suốt cả cuộc đời...

 

Anh còn nhớ không, có lần em cảm ơn anh vì nhờ có anh mà em đã tới với ngành em đang học, chắc anh không hiểu vì sao đâu nhỉ! Thật ra cũng chẳng có gì, đơn giản vì anh đã đẩy em vào bước đường cùng này đây, chỉ có thế em mới chứng mình được rằng không có anh em sẽ vẫn thành công, thành công không thua kém những người anh đã chọn. Nhờ anh mà em có được nhiều điều lắm đó. Em kể anh nghe nhé. Yêu anh nên em càng yêu hơn cái ngành mà anh theo đuổi, không biết bao nhiêu lần em ước ao, thèm khát được như anh. Rồi em còn

phát hiện ra rằng dường như em vô cùng có duyên với những người đồng nghiệp của anh, mà không biết là duyên hay nợ nữa. Anh cũng vậy không biết là duyên hay là nợ của em? Có người nói với em rằng chắc kiếp trước em đã nợ anh nhiều quá nên kiếp này em phải trả cho hết. Có người lại nói ngược lại rằng anh nợ em nên em theo để đòi. Không biết là gì anh nhỉ?

 

Yêu anh em đã mang tiếng đa tình, yêu anh em khóc, yêu anh em làm thơ.... ấy mà có mấy bài thơ em viết khi nhớ anh đã được đăng trên đấy. Bạn em nói sao em không gửi báo kiếm tiền nhuận bút, em chỉ cười bởi thơ ấy em viết cho anh, em gửi lên Blog Việt cũng chỉ để anh đọc được mà thôi.

một nửa 

"Khi đọc những dòng chữ này anh có nhận ra em đang viết về anh, về cuộc tình buồn của em không nhỉ?"

 

 

Trót yêu anh, trái tim em luôn hướng về anh, dù bên em không thiếu người quan tâm chăm sóc. Đã có lúc em cố tình làm lơ trái tim mình với mong ước rồi em sẽ yêu người khác. Em đã từng hôn, từng ôm, từng ấm áp sau một bờ vai, nhưng em lại òa lên nức nở khi thấy anh hạnh phúc bênngười ấy. Em đã tự dặn lòng không được nhìn vào khi đi ngang qua nhà cô ấy, hay coi như không nghe, không biết, thế rồi như một thói quen em lại nhìn và nước mắt lại lăn dài. Mà nói tới thói quen, anh đã tạo cho em nhiều thói quen kì dị lắm đó, như mỗi sáng bước chân ra khỏi phòng cái tên đâu tiên em nghĩ tới là tên anh, ra đường em luôn bị cuốn theo màu áo những người đồng nghiệp của anh, nhìn thấy bất kỳ hàng số nào em cũng đều so sánh với số điện thoại cũ của anh và nhiều nữa...

 

Tối nay, có con bé phòng bên thất tình, nó rủ em và 2 đứa nữa đi hát. Đây là lần đâu tiên em hát nhiều tới thế, hát còn tâm trạng hơn cả đứa đang bị thất tình nữa ấy. Em tự nghĩ con bé đó đang bị "thất tình cấp", còn em là "đợt cấp của thất tình mãn", bệnh nghề nghiệp ấy mà. Em đã hát Dấu chôn tình buồn, bài mà bữa em say mèm khóc nức nở trên vai anh em đã giật mic hát ấy, chắc anh không nhớ đâu nhỉ...." Kìa mùa Thu sang còn đây mà anh đã ra đi lãng quên tình em..." một giọt nước mắt lăn trên má, đưa tay gạt nhanh để rồi lúc này đây em để mặc sức nó rơi...

 

Em nhớ anh nhiều quá. Nếu ngày ấy biết trước em sẽ yêu anh nhiều đến thế này, nhất định em sẽ không gặp anh đâu. Cuộc thi định mệnh ấy đã làm nhiều người đau khổ quá. Giá như được quay lại em sẽ không chọn con đường em đã đi, sẽ không gặp anh, như thế chắc giờ này em đã hạnh phúc lắm rồi.

 

Không biết khi đọc những dòng chữ này anh có nhận ra em đang viết về anh, về cuộc tình buồn của em không nhỉ? Và nếu anh nhận ra, anh sẽ nghĩ gì. Có lẽ chắc cũng lại nói thầm rằng: "trời đất còn nhỏ này càng điên nặng hơn rồi, sao suốt ngày cứ đeo bám lấy mình thế?" Có lẽ sẽ là như thế.... Em biết, em hiểu cả mà, em xứng đáng với những lời nói ấy vì em cũng đã từng nói như thế với người khác.

 

Trời khuya sao mà lạnh tới thế, đắp chăn anh nhé! Mai cuối tuần rồi, nhớ mặc ấm kẻo bị cảm... Ngủ ngon tình yêu của em, em sẽ mãi yêu anh bằng tình yêu của cô bé 6 năm về trước!

 

2h30" ngày 17/12/11

 

  • Gửi từ email dr.anhsaoxanh@

 

Mời bạn cùng chia sẻ những tâm sự, bài viết cảm nhận về cuộc sống hay các sáng tác thơ, truyện ngắn của chính bạn với bạn đọc Blog Việt bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email blogviet@dalink.vn

 

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogivet.com.vn - nhacvietplus.com.vn

 

 

 

 

Click để tham gia và cập nhật những thông tin mới nhất, cùng chia sẻ cảm xúc bất kỳ lúc nào bạn muốn với những người cùng yêu thích Blog Radio nhé!

 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Không bình thường

Không bình thường

Có đôi khi chúng ta sống trong rất nhiều vùng an toàn, của mình, của người bên cạnh, của xã hội. Những vùng an toàn mà nghĩ rằng chỉ cần vượt qua chúng, người ta sẽ dễ dàng gục ngã. Nhưng thật ra mỗi người chỉ có vài chục năm để sống, để sai lầm và vượt qua sai lầm. Và thỉnh thoảng vùng an toàn ấy sẽ làm chúng ta yếu đuối hơn.

Anh và Em (Phần 2)

Anh và Em (Phần 2)

Mối nhân duyên của nó và anh đã không bị lỡ dở vì đã gặp được một người thấu hiểu và bao dung. Trong cuộc đời, đôi khi không phải vì lỡ bước sai 1 bước mà bước sai cả cuộc đời. Hãy dừng lại, nhìn nhận lại chính mình và sữa chữa những cái sai để bước chân tiếp theo sẽ là những bước chân đúng đắn, bạn nhé!

3 con giáp này vận may lội ngược dòng, công việc thăng hoa, tài khoản nhảy số ầm ầm trong 45 ngày tới

3 con giáp này vận may lội ngược dòng, công việc thăng hoa, tài khoản nhảy số ầm ầm trong 45 ngày tới

Chỉ còn chưa đầy 2 tháng nữa là kết thúc năm, trong khi nhiều người đang loay hoay tổng kết thì 3 con giáp này lại bất ngờ nhận được "tín hiệu vũ trụ" cực tốt. 45 ngày tới chính là thời điểm vàng để họ bứt phá, tiền bạc rủng rỉnh, chuẩn bị cho một cái Tết ấm no, viên mãn.

Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và

Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những thứ này

Trước thềm năm 2026, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những mối quan hệ độc hại đang níu chân bạn, để hành trang bước sang trang mới chỉ còn lại sự nhẹ nhõm và an yên.

Lời tạm biệt cuối thu

Lời tạm biệt cuối thu

Hy vọng trong tương lai vẫn có thể gặp lại, em vẫn rất chờ mong vào một ngày nào đó anh em mình có thể có một buổi đi uống nước hoặc ăn tối với nhau, và hy vọng anh sẽ giống như lời chúc em gửi đến anh trong bức thư nhỏ đó, có được tất cả, hạnh phúc, sức khỏe và thành công.

Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn

Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn

Cam mỉm cười, nhặt vài chiếc lá rách rưới bên bờ suối, bỏ vào túi – như nhắc nhở bản thân về những điều chưa hoàn hảo nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống.

 Một ngày bình thường mất người mình thương

Một ngày bình thường mất người mình thương

Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?

Anh và  Em (phần 1)

Anh và Em (phần 1)

Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan

Người bạn đặc biệt

Người bạn đặc biệt

“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

back to top