Nếu chọn lại tôi vẫn sẽ yêu anh
2014-03-09 00:17
Tác giả:
Yêu 24/7 - Cảm ơn anh đã đến với cuộc đời tôi như một định mệnh. Anh là chàng trai của tháng 3, anh sinh ngày mồng 8/3. Sinh nhật anh do khoảng cách địa lý mà tôi không thể có mặt, để cùng anh trong ngày sinh nhật. Nhưng ở một nơi xa, anh hãy luôn nhớ sẽ có người cũng làm sinh nhật cho anh ở một quán nào đó mà chỉ mình cô ấy. Sẽ còn rất nhiều ngày lễ mà cô ấy cần phải cố gắng rất nhiều. Đây như một món quà gửi đến anh vào ngày đặc biệt cho em và cho anh, em chỉ muốn nói: Em yêu anh! Dù chọn lại em sẽ vẫn yêu anh. Chắc chắn là như thế!
- Em chào chị ạ!
Tôi cũng hồ hởi trả lời:
- Ừ! Chị chào em.
Và câu chuyện tiếp tục bằng màn chào hỏi xã giao:
- Chị học Nhân Văn ạ? Em thích Nhân Văn.
- Ừ! Chị học Nhân Văn.
Nói chuyện một hồi thì cũng khuya rồi, tôi tắt nick và đi ngủ. Với tôi thì lúc ấy cũng không có gì ấn tượng cho lắm. Nhưng tôi lại rất thích và quý đặc biệt là con trai mà ngoan ngoãn, lễ phép dù tôi không quan tâm cho lắm sau lưng họ nghĩ gì, nói gì về mình.

Và hằng ngày tôi cũng hay online mỗi khi rảnh, đặc biệt là gần khuya tôi thường lượn vào facebook một tẹo rồi mới ngủ, như một thói quen khó bỏ. Tôi chú ý hơn khi trong list danh sách chát, nick người đó vẫn sáng, tôi cũng thắc mắc về cậu bé này hay online muộn thế, nhưng rồi tôi cũng không quan tâm. Tính tôi khi chưa thân, tôi cũng hay ngại ngùng nói chuyện với người lạ, vốn tôi cũng không biết nói gì, cái tính lại đặc biết mà ở nhà vẫn bị nói là như khỉ nhai gừng, khỉ ăn mắm tôm, khó tính như ma. Người ấy , đôi lúc cũng nhắn tin cho tôi khi mỗi lần thấy tôi online:
- Chị chưa ngủ ạ?
- Ừ! Chị chưa
- Chị ngủ muộn thế?
- Ừ! Chị quen rồi.
- Vâng.
Và cứ thế, tôi có ấn tượng về người ấy hơn, trong mắt tôi lúc ấy, đó là một cậu nhóc dễ thương và ngoan. Cũng không biết từ bao giờ tôi lại kể lại cho các bạn cùng phòng tôi nghe những câu chuyện mà giữa tôi và người ấy chát cho nhau. Không biết từ bao giờ mỗi lần lên FB lại nhìn xem nick của người ấy sáng không? Có lẽ với tôi lúc ấy là sự quý mến và vui khi nói chuyện tán gẫu lại hợp thế. Có lần, tôi đã chủ động nhắn tin khi thấy người ấy cũng đang online:
- Này em, nhìn quanh face của chị, có mỗi mình em để chém gió.
Tin nhắn trả lời:
- Vâng, rất vinh dự khi được hầu chuyện chị ạ.
Tôi thích cái cách nói chuyện vui vui mà lại hài hài của người ấy. Tần suất nói chuyện ngày càng tăng lên. Nhưng thú thật, lúc ấy tôi không nghĩ gì là sẽ vượt qua cái mức tình cảm chị em, vì tôi biết người ấy đang ôn thi lại đại học, tôi cũng động viên người ấy ôn thi cho tốt.
Tôi còn nhớ những cuộc trò chuyện dài dần lên mỗi ngày. Đặc biệt là rất vui:
- Ngày trước em cũng yêu Nhân Văn, nhưng bây giờ thì không.
- Em hay thay lòng đổi dạ chả thế. Chị là kiên quyết với mục tiêu và không liêu xiêu với quyết định.
- Mà chị ơi! Avar của chị nhìn hay hay
- Chuyện. Chị mà lại, không như avar của em nhìn chán luôn. Mĩ nam, ái kinh.
- Gọi chị là Linh Xù hay Linh không? Linh Xù dài, em gọi Xù nhá chị.
- Được. Yêu cầu của em được chấp nhận.
- Chị cứ như là rô bốt ý.
- Chị cao 1m65, chơi bóng rổ đúng không?
- Sao em biết? Đúng!
- Hihi. Em mà lại.
- Lại tự sướng + tinh tướng rồi.
- Em thích tên Linh.
- Người yêu em tên ý à?
- Sao chị thông minh thế?
- Thông minh vốn sẵn tính trời.
- Chị còn tự sướng hơn em. Cơ mà em yêu đơn phương. Thế chị có người yêu chưa?
- Chị chưa, xấu như gấu. Ma nó yêu.
- Không ai yêu thì để em yêu cho.
- Em yêu bà già này mà làm cảnh à?
- Em đùa chị thôi. Em có người để yêu rồi.
Những câu chuyện của chúng tôi vui như thế, nó cứ không đầu không đuôi mà lấp lửng. Rồi chúng tôi từ việc hay nói chuyện trên FB cũng dần có số điện thoại của nhau. Mỗi buổi sáng và buổi tối trước khi đi ngủ, người ấy đều nhắn tin “Chúc chị ngày mới tốt lành” và “ Chúc chị ngủ ngon ạ”. Nhưng tôi không hề trả lời hay chúc lại. Vốn dĩ tính tôi lập dị và không thích mấy câu chúc xã giao kiểu ý, với tôi thì nó kì kì. Sau nhiều lần như thế, thái độ của tôi cứ nhạt, người ấy đã nhắn tin mà tôi cứ cười như một con ngẩn ngơ “Chị Linh Hấp kia. Chị là đồ lạnh lùng”.
Tôi thấy càng ngày trong mình có sự thay đổi, tôi nghĩ về người ấy nhiều hơn mà không biết có phải là nhớ không nữa. Tôi chắc chắn mình có thay đổi lạ khi hôm ấy người ấy nhắn tin nói chuyện tình cảm với một người có tên giống tôi mà người ấy đang theo đuổi. Tôi cứ tư vấn, nhưng quả thật là tôi không thích, tôi cảm thấy không thích khi trong câu chuyện của tôi và người ấy xuất hiện hình bóng cô bé kia. Tôi vẫn không để lộ gì là mình đang có sự biến chuyển trong tình cảm. Tôi lặng lẽ cất giữ cái điều gì đó làm tôi nhói lên khe khẽ trong tim. Ôi! Tôi không muốn nghĩ rằng, trái tim tôi đang thổn thức về một ai đó. Đặc biệt là tôi còn không biết về người ấy thế nào, ra sao.
Tôi còn nhớ, hôm đó là thứ 3 khi tôi phải học vật vã đến 12 giờ mới được về, tôi lấy điện thoại ra nghịch, cũng phải nói rằng điện thoại để mốc lên cũng không có ai nhắn tin cho tôi cũng chỉ vì cái tính nói câu trước câu sau người ta muốn xóa số điện thoại nhanh. Tôi tìm vào danh bạ, tắc ngẩn nhắn tin cho người ấy và rồi đó là lần đầu tiên chúng tôi nói chuyện với nhau nhiều như thế. Người ấy có nói: “Ngày hôm nay chúng mình nói chuyện nhiều thật ý”. Từ lúc nào đó việc xưng hô của chúng tôi trở nên gượng gạo thế. Dù không nói nhưng cả hai đều ngầm hiểu ý nhau mà xưng hô trống không. Chưa bao giờ nói chuyện với ai mà tôi vận dụng tối đa hết khả năng xưng hô đến vậy, từ biệt danh 1m65, 1m73. Bằng kiến thức văn chương đưa cả tên nhân vật ra để gọi nhau Vũ Như Tô , Đan Thiềm. Tôi đã dần bắt đầu lục tung face của người ấy, đọc đi đọc lại những dòng status update hằng ngày, chú ý hơn về những người hay viết lên wall. Từ lúc nào đó tôi đã thấy vui khi người ấy update về những gì đạt được. Và buồn một chút thoáng qua khi nghe lời tỏ tình với một người con gái khác mà trong lòng dù không nói nhưng rất nhói. Một thoáng thôi!
Có một ngày người ấy nói: “Chị Linh Hấp! Em yêu Chị lắm. Em không biết nữa nhưng em có tình cảm với chị”. Tôi sững sờ và chỉ biết nhắn cho người ấy “ Em em em em em! Em xem lại tin nhắn của em đi, đừng làm chị ngộ nhận rồi sau rất khó nhìn mặt nhau. Chị tắt máy đây”. Tôi chưa bao giờ thấy tim mình rung rinh và đập mạnh đến thế, tôi đứng ngồi không yên, nhưng vẫn trốn tránh bằng việc tắt điện thoại, mặc dù lòng tôi rất muốn nghe tiếp điều người ấy nói. Nhưng tôi sợ và tôi không dám nghĩ đến việc mình yêu người mà vốn dĩ mình coi là em. Nhưng tình cảm đâu có thể điều mà lý trí đâu có thể dễ dàng kiểm soát nổi. Tôi phải thú nhận với lòng mình là trái tim tôi đang hướng về người ấy. Tôi cảm nhận được rằng người ấy không như tôi, về hoàn cảnh người ấy khác xa tôi. Người ấy sống trong sự bao bọc quá kỹ của gia đình còn tôi lại được tư lập nhiều hơn là bao bọc. Tôi không dám nghĩ là mình sẽ yêu người ấy, vì tôi tự nhận thấy mình không xinh còn người ấy thì quá đặc biệt. Tôi sợ vì tôi bình thường mà xung quanh người ấy nhiều đóa hoa mà làm người ta phải ghen tị. Rồi người ấy cho tôi niềm tin:
- Em có gì nào? Em rất bình thường, gia đình em cũng thế. Tại sao chị phải xa lánh em? Tại sao chị lại kì thị em?
Những lời người ấy nói làm tim tôi buốt, tôi không biết liệu mình đã yêu rồi không nhưng tôi biết chắc chắn là tôi đang cảm thấy đau trong lồng ngực bên trái. Tôi trốn tránh, rồi tôi nhớ, trong tôi là nỗi nhớ về người ấy, cả ngày tôi không dám mở điện thoại nhưng khi mở tôi lại mong tin nhắn load về là của người ấy. Tôi đã yêu, đã không còn là thích nữa, tôi nhìn ảnh của người ấy, tôi thích ngắm nụ cười rạng ngời ấy, tôi thích nhìn đôi mắt và đôi lông mày mà tôi hay nói là đen như con sâu dóm. Tôi biết mình đang nhớ anh.
Chúng tôi yêu nhau từ lúc nào không hay, chỉ biết cả hai hướng về nhau và nhớ về nhau, trao những lời yêu thương qua những dòng tin nhắn. Đã từ bao giờ tôi và anh lại giữ cho mình một thói quen là giữ tất cả tin nhắn của nhau lại. Và nhiều lúc lại bần thần lôi ra đọc, tủm tỉm cười thầm như cách cả hai vẫn nói là “ngất ngất”.
Yêu xa, tôi không biết ai trong hai sẽ thay đổi hay là cả hai cũng nắm tay nhau đi đến cuối con đường và có một cái kết có hậu. Nhưng với tôi dù thế nào thì anh luôn là người mà tôi nhớ và yêu. Tôi nhớ về anh mà có khi giận nhau, cả đêm chỉ nằm mân mê cái điện thoại chờ anh, chờ anh chủ động làm lành trước. Đã có lần tưởng chừng như không thể vượt qua, tưởng chừng như xóa số điện thoại và cố quên nhau thì chúng tôi lại biết cách quay lại tìm nhau. Chúng tôi ở xa nhau hơn 300 km, liên lạc chủ yếu bằng điện thoại nên khi giận nhau, cố gắng bỏ qua cái tôi cá nhân để giữ nhau. Yêu xa không cho phép tôi hay anh đề cao cái tôi cá nhân, nếu đề cao chỉ làm chúng ta lạc bước mà thôi.

Tôi yêu anh vì cái cách mà anh quan tâm, hay mắng với tôi nó thật đặc biệt. Tôi yêu anh vì anh là người làm trái tim tôi rung động. Tôi yêu anh vì anh là chàng trai kém tuổi khiến tôi phá bỏ nguyên tắc gọi anh là anh. Tôi yêu chàng trai mà với tôi, anh thật ngây ngô khi không biết nấu nướng, ngay đến cái món thịt luộc cũng làm cháy cả xoong, củ hành còn không biết, củ cải lại càng không. Và bây giờ, sau suốt một quá trình anh đã biết một số điều cơ bản ấy.
Nếu như tôi là một sinh viên năm 2 quê lúa thì anh là chàng sinh viên năm nhất thành Vinh. Chúng tôi quen nhau thật tình cờ và yêu nhau cũng rất bất ngờ. Tình yêu thật kỳ diệu, nó là gì mà kéo hai con người vốn xa lạ, vốn không biết nhau trở nên yêu nhau. Tình yêu là gì mà để tôi nhớ về anh nhiều đến thế? Tình yêu là gì? mà mỗi lần giận dỗi, là lại nước mắt nhiều hơn tiếng cười. Tình yêu là gì? Khiến cả hai cùng nhận ra cần cố gắng giữ nhau. Tình yêu là gì? Mà anh bước vào cuộc đời tôi nhẹ nhàng không hào nhoáng nhưng sao sâu đậm thế. Tình yêu nên chúng tôi bỏ qua rào cản về không chỉ tuổi tác mà còn là khoảng cách. Tôi vẫn nhớ lắm khi tôi trêu anh, anh lại giận dỗi và nói rằng: cũng chỉ là hơn 6 tháng 23 ngày chứ đã là hơn hẳn 1 tuổi đâu.
Chỉ có thể là tình yêu nên giờ phút này tôi ngồi viết với đầy ắp tình cảm, chỉ có thể là tình yêu khi còn một tháng nữa kỷ niệm ngày hai đứa quen nhau. Chỉ có thể là tình yêu mà tôi luôn dặn lòng mình dù không được bên nhau, dù xa nhau thế nào miễn là còn được hít chung một bầu không khí, đôi khi dầm cùng một cơn mưa là đủ. Điều đặc biệt hơn là yêu anh tôi học cách mạnh mẽ, chờ anh, chờ ngày chúng tôi có thể được ở bên nhau. Vì tôi tin anh là hơi ấm sẽ theo tôi suốt cuộc đời này…. Vì tôi biết anh là hơi ấm, là người mà tôi yêu, tôi thương. Nếu một mai hai ta không chung lối, ai đó đến bên tôi, tôi cũng sẽ nói với người ta rằng anh là người duy nhất tôi yêu, tôi sẽ không trách anh mà để anh đi về một vùng trời nơi có người tốt với anh hơn, nhưng tôi cũng không chắc chắn là người ta sẽ yêu anh hơn tôi. Dù cho đến mai sau tôi sẽ vẫn nói: “Em yêu anh và yêu chỉ anh thôi!”
Cảm ơn anh đã đến với cuộc đời tôi như một định mệnh. Anh là chàng trai của tháng 3, anh sinh ngày mồng 8/3. Sinh nhật anh do khoảng cách địa lý mà tôi không thể có mặt, để cùng anh trong ngày sinh nhật. Nhưng ở một nơi xa, anh hãy luôn nhớ sẽ có người cũng làm sinh nhật cho anh ở một quán nào đó mà chỉ mình cô ấy. Sẽ còn rất nhiều ngày lễ mà cô ấy cần phải cố gắng rất nhiều. Đây như một món quà gửi đến anh vào ngày đặc biệt cho em và cho anh, em chỉ muốn nói: Em yêu anh! Dù chọn lại em sẽ vẫn yêu anh. Chắc chắn là như thế!
• Gửi từ LinhLinh Xù
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những thứ này
Trước thềm năm 2026, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những mối quan hệ độc hại đang níu chân bạn, để hành trang bước sang trang mới chỉ còn lại sự nhẹ nhõm và an yên.
Bức thư không kịp gửi
Hy vọng trong tương lai vẫn có thể gặp lại, em vẫn rất chờ mong vào một ngày nào đó anh em mình có thể có một buổi đi uống nước hoặc ăn tối với nhau, và hy vọng anh sẽ giống như lời chúc em gửi đến anh trong bức thư nhỏ đó, có được tất cả, hạnh phúc, sức khỏe và thành công.
Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn
Cam mỉm cười, nhặt vài chiếc lá rách rưới bên bờ suối, bỏ vào túi – như nhắc nhở bản thân về những điều chưa hoàn hảo nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống.
Một ngày bình thường mất người mình thương
Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?
Anh và Em (phần 1)
Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan
Người bạn đặc biệt
“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”
Nắng, mưa, râm mát
Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.



