‘Nắp biển’ - Đóng nắp những xúc cảm mênh mông
2021-06-16 01:15
Tác giả:
blogradio.vn - “Ai là người bước lên từ biển, trên bãi biển một ngày Hạ tàn. Người cuối cùng ấy đã trở về nhà mà không đóng nắp biển. Vì vậy mà biển cứ mãi mở toang”.
***
Đó là mùa Hè mà cô sinh viên Mari vừa tốt nghiệp trường Cao đẳng Mỹ thuật ở Tokyo quyết định trở về thị trấn quê nhà mở cửa hàng đá bào. Lý do rất đơn giản: “Điều duy nhất mình có thể tự mãn trước mọi người, chắc chỉ có mỗi việc ăn bao nhiêu đá bào cũng không ngán mà thôi”. Vậy là Mari trở về với vùng biển Nishiizu, về với sở thích đơn thuần nhưng chắc chắn sẽ mang lại hạnh phúc, về với lối sống giản dị, bình yên bên khung cảnh đã gắn liền với tuổi thơ của cô. Đó cũng là mùa Hè Mari gặp Hajime.
Cô bé xinh xắn tựa thiên thần dù có một vết sẹo bỏng lớn trên mặt, thuần khiết như ánh trăng, suy nghĩ chín chắn hơn tuổi và ẩn chứa nhiều tâm sự. Mỗi ngày một chút, bên cạnh việc cùng nhau bán đá bào, Mari đưa Hajime đến từng góc nhỏ trong thị trấn biển một thời tấp nập, nay hoang vắng, điêu tàn. Cả hai cùng nhau nói về cuộc đời, về lòng người, về những kỷ niệm đã qua, về những vỡ lẽ mới mẻ… Nắp biển gói gọn trong một mùa Hè như thế!
Không có bất cứ yếu tố gay cấn, cao trào nào, mạch truyện chậm rãi, đều đều, yên bình và đầy chất thơ như chính cuộc sống và con người ở thị trấn biển xa xôi này. Nhưng dù chỉ là một lát cắt thời gian, mùa Hè năm ấy vẫn chỉ đến một lần và không bao giờ trở lại – mùa Hè đã thay đổi Mari và Hajime mãi mãi.
Đối với Mari, đó là hành trình “trở về”, bắt đầu từ quyết định về quê bán đá bào và kết thúc bằng sự trở về với những giá trị cốt lõi của bản thân. Phải trở về, Mari mới nhận ra thị trấn quê nhà nay đã tàn tụi đi nhiều. Nơi đây từng là trung tâm du lịch với vùng biển trù phú, những khu mua sắm sầm uất, du khách nhộn nhịp đến rồi đi… Nhưng giờ đây mọi thứ đã không còn. Cô không ngừng tự hỏi điều gì đã khiến cho quê nhà trở nên như vậy, và kết luận, người ta thay đổi tất cả chỉ vì tiền. Du lịch không đi kèm với bảo tồn đã phá hủy một xứ sở từng là thiên đường. Mari không thể che giấu sự tiếc nuối về những điều quá vãng. Mỗi nơi Mari đưa Hajime đến, cô đều kể về một thời vàng son, ký ức hiện về mỗi ngày một chút. Để rồi, cô nhận ra, những gì còn sót lại chính là khung cảnh bao la từ trên mỏm đá nhìn xuống mặt biển lấp lánh, là làn nước phát quang trong đêm hay ngôi đền ẩn trong khu rừng trên núi… Những gì gắn bó với thiên nhiên sẽ không bao giờ thay đổi. Mari hiểu rằng cô nhỏ bé như thế nào trước đất trời. Không cần làm điều gì lớn lao, cô chỉ muốn sống một cuộc sống giản dị, trọn vẹn, cùng với quán đá bào từng chút, từng chút một tô điểm cho quê hương.
“Tiếng loa sơn phết lên màn đêm”, dáng ngủ của Hajime “nhỏ nhắn, trắng tinh như một nắm đường cát” hay trong trí nhớ của Mari, thị trấn này từng “mang đến cảm giác có thể chạm vào từng hạt náo nhiệt căng mọng”… Ngôn từ của Banana gợi hình, gợi cảm như thế đấy. Đối với Hajime, mùa Hè bên cạnh Mari chính là hành trình chữa lành những mất mát và tổn thương trước sự ra đi của bà ngoại. Từ một cô bé đầy ẩn ức và thường che giấu nỗi đau, Hajime dần mở lòng, đón nhận những trải nghiệm mới mẻ, lắng nghe những lời kể về “vùng đất ngày xưa” của Mari và chịu nói ra những suy nghĩ chôn giấu trong lòng bấy lâu. Hajime rốt cuộc cũng hiểu rằng, mọi thứ sẽ thay đổi, nhưng tình yêu của em và bà sẽ vẫn còn mãi. Khi em chấp nhận những biến đổi trong cuộc sống và tìm thấy niềm vui ở đó, là khi “nắp biển” đóng lại một cách trọn vẹn.
Trong Nắp biển, Banana đã giảm bớt cái mỹ học thường thấy, nhưng dù có kể đời giản dị đến mấy, chất thi vị trong những ngôn từ giàu sức gợi hình, vẻ đẹp của bầu trời, đụn mây, đám lá, ánh nắng trên biển… vẫn hiện lên như tranh, như thơ, như những thước phim điện ảnh chỉn chu và được trau chuốt kỹ lưỡng đúng với tính cách con người Nhật Bản.
Mở đầu cuốn sách là ca khúc Nắp biển: “Ai là người bước lên từ biển, trên bãi biển một ngày Hạ tàn. Người cuối cùng ấy đã trở về nhà mà không đóng nắp biển. Vì vậy mà biển cứ mãi mở toang”. Sự mênh mông của biển cũng chính là sự mênh mông trong lòng người. Những vấn vương, tiếc nuối, oán giận, buồn đau, trăn trở, hoang mang… khi trở nên thông suốt, sẽ chỉ còn bình yên, tựa như đã có người “đóng nắp” lại vậy. Và mùa Hè của Mari và Hajime đã kết thúc như thế: “Năm nay chị em mình đã đóng nắp biển thật cẩn thận rồi”.
Theo Elle
Mời xem tiếp chương trình
Tin tôi đi, cuộc sống là những món quà!
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.