Mùi ngọc lan vương đậm mối tình
2015-05-29 01:00
Tác giả:
blogradio.vn - Bên dàn hoa ngọc lan năm ấy có cô gái dịu dàng với những cành hoa mỏng manh rơi nhẹ xuống vai áo, in vào lòng tôi mùi hương đậm đà của mối tình đầu.
Đã mười năm, tôi xa huyện Đơn Dương nhỏ bé, lạnh lẽo nhưng thơ mộng. Tôi vẫn độc thân vì ngần ấy thời gian không đủ để tôi quên em, quên kỉ niệm về ngôi nhà màu trắng, ngói đỏ, trồng rất nhiều hoa.
Nơi ấy, ở hiên nhà có một cây ngọc lan thơm ngào ngạt với hoa trắng nhẹ rơi.
Sau khi tốt nghiệp Đại học sư phạm, bằng nhiệt huyết của tuổi hai mươi hai, cộng thêm sự động viên của thằng bạn thân thúc giục : “Về chỗ tao dạy đi! Bảo đảm cảnh đẹp, người đẹp. Mày mê liền”.
Lời nó nói quả không sai! Đang ở Sài Gòn chật hẹp, ồn ào, tôi như người lạc vào cõi tiên vậy! Một huyện nằm trên trục đường đi Đà Lạt - Lâm Đồng. Mảnh đất nhỏ bé thôi nhưng tràn đầy màu xanh của cây cỏ, thiên nhiên. Khí hậu dịu mát, đặc biệt hơn là sương mờ lãng đãng lúc chiều muộn và sáng sớm. Người dân giản dị, chất phác, mọi hoạt động đều từ tốn, không vội vàng xô bồ. Bản tính tôi thích sống chậm thảnh thơi nên cảm thấy phù hợp lắm.
Sau khi làm thủ tục nhận nhiệm sở ở một ngôi trường cấp ba, tôi được bố trí một phòng ở dãy nhà công vụ của trường. Nói chung là tạm ổn so với tiêu chí “an cư -lạc nghiệp”.
Hai hôm sau, ông bạn thân tìm đến, bảo rằng chở tôi đến chơi nhà một người quen để cho tôi có bạn đỡ buồn. Nơi hắn đưa tôi đến là một ngôi nhà màu trắng, mái lợp ngói đỏ nằm giữa một khu vườn đầy cây ăn trái và hoa. Tôi ấn tượng nhất là hiên của ngôi nhà thật rộng, có cây ngọc lan cành lá xanh tươi, hoa trắng chi chít. Mùi thơm cùng những cánh hoa dài, trắng ngà rải đầy ở thềm nhà khiến khung cảnh thật lãng mạn. Người mở cổng tiếp chúng tôi là một cô gái trạc mười tám. Vóc dáng nàng mảnh mai, khuôn mặt dễ mến với đôi mắt to, đôi môi hồng nhẹ nhàng.
Bạn tôi kể, Liên là con gái một của ông bà chủ tiệm may Kim Thành nổi tiếng ở Sài Gòn. Sau khi thi rớt Đại học, nàng buồn nên từ bỏ Sài Gòn, về ngôi nhà ngày xưa gia đình nàng từng ở để quên nỗi buồn, ôn thi chờ sang năm thi lại. Chăm sóc cho nàng là người vú già.
Trong buổi gặp đầu tiên, trái tim tôi đã cảm thấy rung động. Biết tôi là giáo viên dạy cấp ba, Liên đề nghị tôi giúp đỡ nàng ôn thi Đại Học. Dĩ nhiên tôi đồng ý ngay, trở thành gia sư “tình nguyện” và “miễn phí” . Đổi lại, nàng sẽ làm hướng dẫn viên cho tôi du ngoạn các thắng cảnh của Đơn Dương.
Tôi cùng Liên đến tham quan hồ Đa Nhim, đi dã ngoại đèo Ngoạn Mục. Có hôm chúng tôi cắm trại ở hồ Đà Ròn. Tôi được nàng đưa đi xem các chợ phiên của người Ê Đê, Cho Ru.
Một buổi chiều tại thác Thiên Thai, tôi và Liên đã trao nụ hôn đầu tiên.
Từ ấy mỗi đêm, sau khi ôn học xong, tôi cùng Liên ngồi tựa vai bên thềm im lặng thưởng thức mùi hương ngọc lan, nhìn những cánh hoa trắng rơi khi gió mơn man.
Hè năm ấy, cha mẹ Liên về Đơn Dương để thông báo một tin quan trọng. Gia đình muốn gả Liên cho con trai một người bạn cùng ngành may. Họ cương quyết phản đối cuộc tình của chúng tôi. Những cấm đoán, những áp lực từ phía gia đình khiến tôi và Liên đau khổ.
Đêm cuối cùng chúng tôi lén lút chia tay trong hương hoa ngọc lan, trong nước mắt xen lẫn những giọt mưa đầu mùa se lạnh, đau buốt.
Sáng tinh mơ, tôi xa Đơn Dương với hành trang nặng trĩu là cuộc tình tan vỡ.
Tôi về lại Sài Gòn. Bắt đầu mọi thứ, tôi cố quên Liên, quên đi Đơn Dương, quên đi những vấp váp của tình đầu. Giam nỗi nhớ trong những hòm kí ức. Thế nhưng mười năm, tôi vẫn không thể mở lòng mình. Tôi làm sao quên nụ hôn dưới những cánh hoa rơi nhẹ nhàng tinh khiết. Mối tình đầu ngọt ngào chỉ trong giây lát thôi cũng khiến tôi lạc nhịp. Chỉ có hương ngọc lan dịu ngọt hòa vào tình yêu ấy, như một minh chứng cho mối tình đầu non nớt.
Thời gian trôi qua nhanh không có bến đỗ cho những nhớ thương cũ. Nhưng mối tình ấy vẫn luôn in đậm trong tôi. Bên dàn hoa ngọc lan năm ấy có cô gái dịu dàng với những cành hoa mỏng manh rơi nhẹ xuống vai áo, in vào lòng tôi mùi hương đậm đà của mối tình đầu.
© Hải Triều – blogradio.vn
Bài tham dự cuộc thi viết “Độc thân không cô đơn”. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận và chia sẻ link bài viết này lên các mạng xã hội cho bạn bè, người thân cùng đọc. Bạn cũng có thể chia sẻ lại link bài viết này từ fanpage BlogViet Vietnamnet
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Bước chậm lại giữa thế gian vội vã
Bởi kì thực, trong mỗi bước đi của cuộc sống đều mang theo những khoảnh khắc ý nghĩa, đôi khi ta chạy quá nhanh để bắt kịp thành tựu, tiền tài, danh vọng để rồi bỏ lỡ nó.
Chờ người em thương
Hình như mùa thu lại về rồi phải không anh Em nghe ngoài kia gió vươn mình qua lối Nghe hoang hoải những chiều qua vội Nghe chạnh lòng nắng nhạt màu hanh hao.
Tương tư
Ơ kìa em sao nỡ để tình anh Chưa bước tới đã muôn phần lận đận Sao chỉ mới nhìn thôi em đã giận Và tiếng yêu thôi em chẳng nhận lời
Bình minh trên phố
Khi ánh bình minh vừa ló dạng, Phố nhỏ bừng tỉnh trong sương mai. Ánh nắng vàng rơi từng giọt nhẹ, Làm bừng sáng những ước mơ dài.
Lời má dạy trên mảnh đất Miền Tây chất phác
Ở vùng quê này, người ta sống với nhau bằng cái tình, cái nghĩa. Họ có thể không giàu có về vật chất, nhưng lòng họ luôn đầy ắp sự chân thành và nghĩa tình. Má dạy con rằng, dù sau này có đi xa, có thành đạt, con vẫn phải giữ lấy tấm lòng chân chất đó.
Hồi tưởng về tuổi thơ tôi
Đôi khi tôi tự hỏi bản thân sao giờ lại bỏ mặc người bạn thiên nhiên gắn bó thân thiết thuở nhỏ của mình, từ những cơn mưa rào rạt rơi lộp bộp trên mái tôn làm mát dịu bầu không khí tới những tán lá râm mát đã che chở tôi khỏi cái nắng tháng 6 oi ả.
Tình yêu giữa hai người giống như mảnh ghép
Tình yêu giữa hai người giống như mảnh ghép, để ghép được thì cả hai mảnh đó phải hợp nhau chứ không phải giống nhau. Và muốn tìm được cái hợp nhau thì rất khó, muốn ghép lại được với nhau thì cần phải có thời gian.
Ba ơi ba đâu rồi?
Ba mẹ của anh chị tin anh chị đấy, rất mực vững chãi nữa đấy nhưng thời hạn để thực hiện lời hứa của anh chị là bao lâu vậy? Là một năm? Là năm năm? Hay cả cuộc đời để tranh giành những thứ của cải vật chất phù hoa kia...
Hối tiếc
Giọt lệ rơi trên má, ướt nhòe gương mặt, Nỗi niềm hối tiếc, đắng cay chẳng vơi. Thời gian trôi qua, như giấc mộng xa vời, Để lại bao tiếc nuối, trong lòng bồi hồi.
Lối ra trong sương mù
Những buổi sáng bên bờ biển, nơi tôi có thể chạy nhảy và vui đùa cùng những đứa bạn nhỏ trong xóm, là những lúc tôi cảm thấy như được sống trong một thế giới khác, một thế giới không bị ảnh hưởng bởi những cơn bão tố trong gia đình.