Mùi ngọc lan vương đậm mối tình
2015-05-29 01:00
Tác giả:
blogradio.vn - Bên dàn hoa ngọc lan năm ấy có cô gái dịu dàng với những cành hoa mỏng manh rơi nhẹ xuống vai áo, in vào lòng tôi mùi hương đậm đà của mối tình đầu.
Đã mười năm, tôi xa huyện Đơn Dương nhỏ bé, lạnh lẽo nhưng thơ mộng. Tôi vẫn độc thân vì ngần ấy thời gian không đủ để tôi quên em, quên kỉ niệm về ngôi nhà màu trắng, ngói đỏ, trồng rất nhiều hoa.
Nơi ấy, ở hiên nhà có một cây ngọc lan thơm ngào ngạt với hoa trắng nhẹ rơi.
Sau khi tốt nghiệp Đại học sư phạm, bằng nhiệt huyết của tuổi hai mươi hai, cộng thêm sự động viên của thằng bạn thân thúc giục : “Về chỗ tao dạy đi! Bảo đảm cảnh đẹp, người đẹp. Mày mê liền”.
Lời nó nói quả không sai! Đang ở Sài Gòn chật hẹp, ồn ào, tôi như người lạc vào cõi tiên vậy! Một huyện nằm trên trục đường đi Đà Lạt - Lâm Đồng. Mảnh đất nhỏ bé thôi nhưng tràn đầy màu xanh của cây cỏ, thiên nhiên. Khí hậu dịu mát, đặc biệt hơn là sương mờ lãng đãng lúc chiều muộn và sáng sớm. Người dân giản dị, chất phác, mọi hoạt động đều từ tốn, không vội vàng xô bồ. Bản tính tôi thích sống chậm thảnh thơi nên cảm thấy phù hợp lắm.
Sau khi làm thủ tục nhận nhiệm sở ở một ngôi trường cấp ba, tôi được bố trí một phòng ở dãy nhà công vụ của trường. Nói chung là tạm ổn so với tiêu chí “an cư -lạc nghiệp”.
Hai hôm sau, ông bạn thân tìm đến, bảo rằng chở tôi đến chơi nhà một người quen để cho tôi có bạn đỡ buồn. Nơi hắn đưa tôi đến là một ngôi nhà màu trắng, mái lợp ngói đỏ nằm giữa một khu vườn đầy cây ăn trái và hoa. Tôi ấn tượng nhất là hiên của ngôi nhà thật rộng, có cây ngọc lan cành lá xanh tươi, hoa trắng chi chít. Mùi thơm cùng những cánh hoa dài, trắng ngà rải đầy ở thềm nhà khiến khung cảnh thật lãng mạn. Người mở cổng tiếp chúng tôi là một cô gái trạc mười tám. Vóc dáng nàng mảnh mai, khuôn mặt dễ mến với đôi mắt to, đôi môi hồng nhẹ nhàng.
Bạn tôi kể, Liên là con gái một của ông bà chủ tiệm may Kim Thành nổi tiếng ở Sài Gòn. Sau khi thi rớt Đại học, nàng buồn nên từ bỏ Sài Gòn, về ngôi nhà ngày xưa gia đình nàng từng ở để quên nỗi buồn, ôn thi chờ sang năm thi lại. Chăm sóc cho nàng là người vú già.
Trong buổi gặp đầu tiên, trái tim tôi đã cảm thấy rung động. Biết tôi là giáo viên dạy cấp ba, Liên đề nghị tôi giúp đỡ nàng ôn thi Đại Học. Dĩ nhiên tôi đồng ý ngay, trở thành gia sư “tình nguyện” và “miễn phí” . Đổi lại, nàng sẽ làm hướng dẫn viên cho tôi du ngoạn các thắng cảnh của Đơn Dương.
Tôi cùng Liên đến tham quan hồ Đa Nhim, đi dã ngoại đèo Ngoạn Mục. Có hôm chúng tôi cắm trại ở hồ Đà Ròn. Tôi được nàng đưa đi xem các chợ phiên của người Ê Đê, Cho Ru.
Một buổi chiều tại thác Thiên Thai, tôi và Liên đã trao nụ hôn đầu tiên.
Từ ấy mỗi đêm, sau khi ôn học xong, tôi cùng Liên ngồi tựa vai bên thềm im lặng thưởng thức mùi hương ngọc lan, nhìn những cánh hoa trắng rơi khi gió mơn man.
Hè năm ấy, cha mẹ Liên về Đơn Dương để thông báo một tin quan trọng. Gia đình muốn gả Liên cho con trai một người bạn cùng ngành may. Họ cương quyết phản đối cuộc tình của chúng tôi. Những cấm đoán, những áp lực từ phía gia đình khiến tôi và Liên đau khổ.
Đêm cuối cùng chúng tôi lén lút chia tay trong hương hoa ngọc lan, trong nước mắt xen lẫn những giọt mưa đầu mùa se lạnh, đau buốt.
Sáng tinh mơ, tôi xa Đơn Dương với hành trang nặng trĩu là cuộc tình tan vỡ.
Tôi về lại Sài Gòn. Bắt đầu mọi thứ, tôi cố quên Liên, quên đi Đơn Dương, quên đi những vấp váp của tình đầu. Giam nỗi nhớ trong những hòm kí ức. Thế nhưng mười năm, tôi vẫn không thể mở lòng mình. Tôi làm sao quên nụ hôn dưới những cánh hoa rơi nhẹ nhàng tinh khiết. Mối tình đầu ngọt ngào chỉ trong giây lát thôi cũng khiến tôi lạc nhịp. Chỉ có hương ngọc lan dịu ngọt hòa vào tình yêu ấy, như một minh chứng cho mối tình đầu non nớt.
Thời gian trôi qua nhanh không có bến đỗ cho những nhớ thương cũ. Nhưng mối tình ấy vẫn luôn in đậm trong tôi. Bên dàn hoa ngọc lan năm ấy có cô gái dịu dàng với những cành hoa mỏng manh rơi nhẹ xuống vai áo, in vào lòng tôi mùi hương đậm đà của mối tình đầu.
© Hải Triều – blogradio.vn
Bài tham dự cuộc thi viết “Độc thân không cô đơn”. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận và chia sẻ link bài viết này lên các mạng xã hội cho bạn bè, người thân cùng đọc. Bạn cũng có thể chia sẻ lại link bài viết này từ fanpage BlogViet Vietnamnet
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Mười sáu - Ba sáu tuổi
Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?