Mùa đông yêu thương
2013-09-12 09:53
Tác giả:
Cái rét mùa đông vẫn đang ngự trị trên thành phố cô đơn này. Hai tiếng cô đơn sao buồn đến lạ. Em bỗng nhớ tới lời bài hát Những mùa đông yêu dấu: “Hà Nội của tôi những mùa đông giá lạnh. Những con đường thanh vắng trong sương. Bước chân người đi không hối hả. Những khuôn mặt không vất vả . Đêm nào trong chăn ấm nghe mưa. Những mùa đông thấm thoắt thoi đưa. Nhớ đôi môi nào vẫn tươi hồng trong giá lạnh”.
Mùa đông miền Bắc có gì rất riêng đúng không anh? Nó giống như cô gái kiêu kì mà bất cứ chàng trai nào cũng muốn khám phá. Từng hàng cây trơ trọi lá, trải dài nơi các con phố thân thương, với những gánh hàng rong đủ thứ quà vặt bốc khói nóng hổi, ấm lòng những đứa con đi học xa nhà.
Nhưng có lẽ với em, mùa đông thật ấm áp bởi em tin anh luôn bên cạnh, tia nắng mùa đông yếu ớt nhưng đủ làm ấm trái tim một ai đó. Anh đến bên em cũng vào chiều đông lạnh giá, từ giây phút em nhìn thấy anh cũng là lúc con tim em biết thổn thức sau những ngày đóng chặt. Và em tự nhủ rằng: “Khi một cánh cửa đóng lại thì sẽ có một cánh cửa khác mở ra và em sẽ mở cửa trái tim mình để cảm nhận và để biết rằng giữa mùa đông buốt giá vẫn thấy ấm áp”.

Thật hạnh phúc khi nhận ra ấm áp không phải chỉ khi ngồi bên bếp lò quen thuộc, mà là bên cạnh người mình yêu thương. Ấm áp không phải là khi em khoác lên mình những chiếc áo dày cộm và cuộn mình trong chăn ấm, mà là khi em đứng dưới cơn gió mùa đông, từ phía sau anh tiến đến gần em, nắm lấy bàn tay và hà hơi ấm từ cơ thể anh sang em. Ấm áp là khi em tựa vào vai anh và được anh vỗ về như thể em là một đứa bé. Và ấm áp đối với em không phải ngồi ăn chocolate, uống trà sữa trong những cửa hàng sang trọng trong ngày Lễ Tình nhân, mà là được anh tự tay làm những món ăn em thích rồi quàng vào cổ em một chiếc khăn ấm, mình trao nhau những nụ cười ngọt hơn kẹo sữa giữa cái lạnh cuối mùa.
Mùa đông được người ta ví là mùa của dĩ vãng, lãng quên. Quên đi màu nắng, quên đi mặt trời, quên đi giọt mồ hôi tần tảo, quên cả hoa bằng lăng tím ngắt tâm tình. Thế nhưng mùa đông lại khiến em không nguôi nhớ đến anh và gợi lên trong em niềm háo hức bởi mùa xuân lại bắt đầu bằng những cơn gió lạnh cuối đông.
Nếu cuộc sống bắt ta khép lại cánh cửa cuộc đời cũng như những chiếc lá mùa đông thì sao anh nhỉ? Em tự hỏi mình chiếc lá kia liệu chúng có linh hồn không? Rồi sẽ lìa ra khỏi cành, cành còn nhớ nó không?
Rồi một ngày nào đó vì một nguyên nhân nào đó bắt em xa anh, anh còn nhớ em không? Nhớ những buổi sáng mai, chiếc dế yêu từ anh rung lên gọi em đi học kèm theo nhưng lời nhắn dễ thương: “Thiên thần của anh đã dậy chưa nào?”. Rồi những hôm em ngủ nướng suýt trễ học nhưng anh đã xuất hiện kịp thời với hộp sữa đón em đến trường. Phải chăng anh là vị cứu tinh được các thiên sứ sai xuống chăm sóc em?
Anh là chàng trai mà bất cứ cô gái nào cũng mơ ước. Anh học điện ảnh còn em học ngành báo chí, anh từng chọc em “Là con gái báo sẽ khổ lắm đấy, không sợ ế chồng hả bé?”. Những lúc ấy anh có riết rằng em chỉ muốn nhéo anh rõ đau cho bõ tức chứ không có ý định dành tình cảm cho anh. Thế mà những lần em ốm liệt giường anh lại tất bật chăm sóc thuốc thang bài vở cho em. Không còn cảm giác đơn độc trước đây, cảm giác bị ốm phải tự lo em đã quen, nhưng không dễ chịu chút nào hết. Những ngày nắng ấm anh cùng em dạo quanh khu đô thị mới nhìn lũ trẻ vui đùa trong nắng, những nụ cười vô tư hồn nhiên, chưa phải lo toan tính toán về cuộc sống thật đáng yêu làm sao!
Anh rất thích trẻ con, lúc anh vui đùa với chúng nhìn anh cũng vô lo không kém lũ trẻ. Thế mà anh biết không, em đã không dám tưởng tượng gương mặt em biến sắc thế nào khi biết anh mắc phải căn bệnh quái đản. Anh có nhớ em hốt hoảng thế nào khi anh ngã xuống lúc tụi mình đang vui chơi với bọn trẻ, em không làm được gì hơn cho đến khi xe cứu thương đến chở anh đi.
Em đã ở cạnh anh suốt đêm hôm ấy và bảo là chăm nom anh cẩn thận thế mà ngủ quên lúc nào không biết, ngày hôm sau lúc tỉnh dậy, tay anh nắm chặt tay em như sợ em đi đâu mất. Anh đã nghe hết cuộc nói chuyện giữa em và bác sĩ đúng không anh? Suy tim ư? Em không tin nổi tai mình nữa, không thể nào như thế được. Không lẽ số phận con người cũng mỏng manh tựa những chiếc lá kia ư? Giấu anh, em im lặng và bảo tại anh làm việc quá sức và không chịu ăn uống đầy đủ nên thế, để minh chứng điều đó là sự thật thì em mỉm cười nhéo má, bắt anh ăn hết hộp cháo em nấu.

Phải chăng em không còn niềm tin nơi cuộc sống này hay vì em sợ rằng anh giống như chiếc lá cuối mùa. Chăm sóc anh quả không dễ dàng tí nào đúng không, anh lười uống thuốc, lười ăn cơm và lười uống sữa. Mỗi khi em bực tức ăn vạ thì anh xoa đầu bảo: “Những thứ đấy chỉ dành cho em, anh lớn rồi không còn uống sữa nữa, anh sẽ tự ăn cơm nhưng không phải lúc này, anh chưa muốn ăn” . Anh có hiểu rằng lúc đó em buồn thế nào không? Thế mà có lần, em đi học về thì thấy anh đang tự ăn cơm, tự uống thuốc. Ngạc nhiên em nhìn anh nghi vấn. Như hiểu được ánh mắt thăm dò thông tin đang hướng về mình nên anh trả lời: “Ờ thì nhìn cái mặt buồn thiu của em ai mà chịu nổi chứ. Lần sau bé cứ để anh tự túc nhé, anh biết mình cần làm gì mà, ngốc”.
Rồi anh nháy mắt cười tinh nghịch như ngày nào. Nụ cười sau bao ngày mệt mỏi đã trở về như vệt nắng ấm hiếm hoi trong đông lạnh khiến lòng em se lại và chợt ý nghĩ sẽ cùng anh chiến thắng bệnh tật để được mãi bên anh.
- Biết em vui thế em thà chịu đắng xíu có tốt hơn không! - Anh vờ như tội lỗi.
- Ừ há ,thế sao không chịu uống hả, làm em lo quá trời luôn.
- Thì anh luôn làm bé lo mà, xin lỗi bé nhé!
- Thôi em xin nào, anh lại nói vớ vẩn rồi. Em với anh mà còn thế ư, ghét ghê!
- Thế đổi lại anh được gì nào? - Anh làm ra vẻ mua chuộc.
- Hả? Muốn tốt cho anh mà khó thế á? Ưm, vậy kem nhé.
- Ố ồ , được đấy, hì.
Tiếng cười giống như phép lạ nhiều màu vậy, cuộc sống của em được cứu rỗi nhờ nụ cười của anh. Có những ngày sống chung với căn bệnh mới khiến chúng ta hiểu được giá trị cuộc sống thật quý giá phải không anh. Em tin rằng nếu tâm hồn anh và em nhận ra nhau, yêu thương và sẵn sàng bù đắp cho nhau thì anh chẳng còn gì phải run sợ hay cúi mặt trước bệnh tật nữa. Anh biết không, điều khiến mọi người dễ mỉm cười nhất trong cuộc sống hàng ngày đó là khi nhìn thấy nụ cười của người khác.

Em cũng thế, nụ cười của anh giống như cái nhìn lần đầu tiên gặp em, thật nhẹ nhàng mà tinh tế, ít nhất là thay đổi được ý nghĩ tiêu cực mất anh lúc này, cho em thêm sống lạc quan, vui vẻ. Và em nhớ hình như em đưa anh bài báo có viết rằng: “Sứ mệnh của bạn trong cuộc đời không phải là trốn tránh mọi vấn đề, mục đích của bạn là làm cho mình phấn chấn lên”. Sau lần đó tâm trạng anh tốt lên rất nhiều, em rất vui khi nhận thấy sự thay đổi nhường nào trong suy nghĩ của anh và em sẽ cùng anh chiến thắng bệnh tật, cùng anh bước tiếp con đường còn laị, biết đâu lúc đó còn có cả một bầy thiên thần bé bỏng của chúng ta.
- Này bé kẹo, kem chảy nước hết rồi kìa, không ăn đi lại còn nghĩ gì đấy ngốc?
- Ô hay, em được học sinh khá đấy nhé, em không ngốc đâu, chẳng qua em đang mải . . . mải…
- Mải gì bé, còn anh dám cá là nếu em không nhanh thì trễ tiết học buổi chiều đấy nhá.
- Anh dám cười quê em hả, ghét ghê.
- Mà anh ơi! Mùa đông mang lá đi, vậy những chiếc lá lìa cành có còn quay về không anh,liệu chúng có linh hồn không anh?
- Mỗi cái cây đều có một linh hồn mà bé, chúng cũng giống như con người, cũng có những nỗi niềm riêng. Mùa đông lạnh giá, khô hanh và rét muốt tạm thời mang chúng đi tới nơi mùa xuân trú ngụ, nàng xuân xinh đẹp, dịu dàng sẽ mang chúng lại vào những ngày đầu xuân, chúng sẽ đâm chồi nảy lộc vươn ra những chiếc lá khỏe mạnh xanh mãi với thời gian. Và em chính là nàng xuân bé bỏng trong cuộc đời anh.
- Anh…em…thôi chào anh em vào lớp đây ạ.
Em dám cá là lúc đấy hai má của em đỏ hơn cả mặt trời rồi vụt chạy nhanh vào lớp trong niềm hân hoan, nhưng đủ để nghe lời yêu thương tan nhẹ trong gió “anh yêu em”.
Mùa đông đến cho ai đó chờ ai, cho một ai đó vẫn nhớ mùa đông. Đã biết bao mùa đông như mùa đông năm ấy đã vội vàng qua đi nhưng em tin anh vẫn còn đâu đây, và em sẽ chờ anh, chờ một mùa đông đang đến, như ngày xưa anh đến bên em!
• Bài dự thi của Nhung Vũ <vunhungvov@>
Mời bạn click vào đây để tìm hiểu thông tin chi tiết về tuyển tập mới nhất do Blog Việt - Blog Radio tuyển chọn
Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Ai cũng có ước mơ của riêng mình
Cứ sống, cống hiến thật nhiều, khi bản thân vui vẻ, mang trong mình phiên bản tốt nhất cũng thì mình cũng đang dần hoàn thành ước mơ của mình.

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý
Người sinh những tháng Âm lịch này đặc biệt may mắn và có sự nghiệp thành công.

Ước mơ của mẹ
Mặc dù, tôi chỉ là đứa trẻ chưa trưởng thành, cũng muốn được yêu thương và ba mẹ quan tâm như vậy, nhưng rồi tôi hiểu được mỗi người có hoàn cảnh gia đình khác nhau. Dẫu sao, anh em tôi vẫn còn có mẹ dù cuộc sống có khổ cực nhưng chưa bao giờ anh em tôi phải nhịn đói ngày nào.

Món ăn của mẹ
Có một lần, chú chạy ngang qua nhà mình, khi ấy chỉ có một mình con ngồi thẫn thờ. Chú hỏi con là mẹ đi đâu rồi, hôm nay hai mẹ con không ăn đá bào nữa hay sao. Con chỉ biết im lặng, hướng ánh nhìn của mình vào trong nhà, ngay phía bàn thờ mẹ.

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về
"Nếu duyên đến, cứ thuận theo tự nhiên," nó thầm nghĩ. Và rồi, sau sáu tháng yêu nhau, cả hai quyết định nắm tay nhau bước vào hôn nhân.

Thời cơ trong cuộc sống
Cuộc sống luôn trao cơ hội đồng đều cho mỗi người, thế nhưng, có mấy ai biết nắm bắt cơ hội đúng lúc, đúng thời điểm. Có câu: “Người thành công luôn tìm thấy cơ hội trong mọi khó khăn. Kẻ thất bại luôn thấy khó khăn trong mọi cơ hội”.

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)
Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa
Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để "tiền đẻ ra tiền" mỗi ngày
Tất cả bắt đầu từ những thay đổi nhỏ: kiên trì, kỷ luật, khỏe mạnh, tự tin, khôn ngoan và độc lập.

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)
Cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau khổ, cô mệt mỏi, cô bất lực. Anh không nói, không hỏi cứ vậy ôm cô thật lâu, dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy cô, truyền hơi ấm cho cô.