Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mùa đông yêu thương

2013-09-12 09:53

Tác giả:


Cuộc thi viết Hãy yêu khi còn có thể - Để bình chọn bài viết này mời bạn để lại bình luận, phản hồi tại box phản hồi cuối bài viết hoặc chia sẻ đường link bài viết này đến bạn bè của bạn - 2 giải bài viết yêu thích nhất cuộc thi viết Hãy yêu khi còn có thể được hệ thống tính tự động dựa trên lượt xem và bình luận bài viết (Bạn đọc theo dõi qua box Đọc nhiều nhất/Bình luận nhiều nhất tại trang chủ blogviet.com.vn)

Cái rét mùa đông vẫn đang ngự trị trên thành phố cô đơn này. Hai tiếng cô đơn sao buồn đến lạ. Em bỗng nhớ tới lời bài hát Những mùa đông yêu dấu:Hà Nội của tôi những mùa đông giá lạnh. Những con đường thanh vắng trong sương. Bước chân người đi không hối hả. Những khuôn mặt không vất vả . Đêm nào trong chăn ấm nghe mưa. Những mùa đông thấm thoắt thoi đưa. Nhớ đôi môi nào vẫn tươi hồng trong giá lạnh”.

Mùa đông miền Bắc có gì rất riêng đúng không anh? Nó giống như cô gái kiêu kì mà bất cứ chàng trai nào cũng muốn khám phá. Từng hàng cây trơ trọi lá, trải dài nơi các con phố thân thương, với những gánh hàng rong đủ thứ quà vặt bốc khói nóng hổi, ấm lòng những đứa con đi học xa nhà.

Nhưng có lẽ với em, mùa đông thật ấm áp bởi em tin anh luôn bên cạnh, tia nắng mùa đông yếu ớt nhưng đủ làm ấm trái tim một ai đó. Anh đến bên em cũng vào chiều đông lạnh giá, từ giây phút em nhìn thấy anh cũng là lúc con tim em biết thổn thức sau những ngày đóng chặt. Và em tự nhủ rằng: “Khi một cánh cửa đóng lại thì sẽ có một cánh cửa khác mở ra và em sẽ mở cửa trái tim mình để cảm nhận và để biết rằng giữa mùa đông buốt giá vẫn thấy ấm áp”.

mùa đông Hà Nội

Thật hạnh phúc khi nhận ra ấm áp không phải chỉ khi ngồi bên bếp lò quen thuộc, mà là bên cạnh người mình yêu thương. Ấm áp không phải là khi em khoác lên mình những chiếc áo dày cộm và cuộn mình trong chăn ấm, mà là khi em đứng dưới cơn gió mùa đông, từ phía sau anh tiến đến gần em, nắm lấy bàn tay và hà hơi ấm từ cơ thể anh sang em. Ấm áp là khi em tựa vào vai anh và được anh vỗ về như thể em là một đứa bé. Và ấm áp đối với em không phải ngồi ăn chocolate, uống trà sữa trong những cửa hàng sang trọng trong ngày Lễ Tình nhân, mà là được anh tự tay làm những món ăn em thích rồi quàng vào cổ em một chiếc khăn ấm, mình trao nhau những nụ cười ngọt hơn kẹo sữa giữa cái lạnh cuối mùa.

Mùa đông được người ta ví là mùa của dĩ vãng, lãng quên. Quên đi màu nắng, quên đi mặt trời, quên đi giọt mồ hôi tần tảo, quên cả hoa bằng lăng tím ngắt tâm tình. Thế nhưng mùa đông lại khiến em không nguôi nhớ đến anh và gợi lên trong em niềm háo hức bởi mùa xuân lại bắt đầu bằng những cơn gió lạnh cuối đông.



Nếu cuộc sống bắt ta khép lại cánh cửa cuộc đời cũng như những chiếc lá mùa đông thì sao anh nhỉ? Em tự hỏi mình chiếc lá kia liệu chúng có linh hồn không? Rồi sẽ lìa ra khỏi cành, cành còn nhớ nó không?


Rồi một ngày nào đó vì một nguyên nhân nào đó bắt em xa anh, anh còn nhớ em không? Nhớ những buổi sáng mai, chiếc dế yêu từ anh rung lên gọi em đi học kèm theo nhưng lời nhắn dễ thương: “Thiên thần của anh đã dậy chưa nào?”. Rồi những hôm em ngủ nướng suýt trễ học nhưng anh đã xuất hiện kịp thời với hộp sữa đón em đến trường. Phải chăng anh là vị cứu tinh được các thiên sứ sai xuống chăm sóc em?

Anh là chàng trai mà bất cứ cô gái nào cũng mơ ước. Anh học điện ảnh còn em học ngành báo chí, anh từng chọc em “Là con gái báo sẽ khổ lắm đấy, không sợ ế chồng hả bé?”. Những lúc ấy anh có riết rằng em chỉ muốn nhéo anh rõ đau cho bõ tức chứ không có ý định dành tình cảm cho anh. Thế mà những lần em ốm liệt giường anh lại tất bật chăm sóc thuốc thang bài vở cho em. Không còn cảm giác đơn độc trước đây, cảm giác bị ốm phải tự lo em đã quen, nhưng không dễ chịu chút nào hết. Những ngày nắng ấm anh cùng em dạo quanh khu đô thị mới nhìn lũ trẻ vui đùa trong nắng, những nụ cười vô tư hồn nhiên, chưa phải lo toan tính toán về cuộc sống thật đáng yêu làm sao!

Anh rất thích trẻ con, lúc anh vui đùa với chúng nhìn anh cũng vô lo không kém lũ trẻ. Thế mà anh biết không, em đã không dám tưởng tượng gương mặt em biến sắc thế nào khi biết anh mắc phải căn bệnh quái đản. Anh có nhớ em hốt hoảng thế nào khi anh ngã xuống lúc tụi mình đang vui chơi với bọn trẻ, em không làm được gì hơn cho đến khi xe cứu thương đến chở anh đi.

Em đã ở cạnh anh suốt đêm hôm ấy và bảo là chăm nom anh cẩn thận thế mà ngủ quên lúc nào không biết, ngày hôm sau lúc tỉnh dậy, tay anh nắm chặt tay em như sợ em đi đâu mất. Anh đã nghe hết cuộc nói chuyện giữa em và bác sĩ đúng không anh? Suy tim ư? Em không tin nổi tai mình nữa, không thể nào như thế được. Không lẽ số phận con người cũng mỏng manh tựa những chiếc lá kia ư? Giấu anh, em im lặng và bảo tại anh làm việc quá sức và không chịu ăn uống đầy đủ nên thế, để minh chứng điều đó là sự thật thì em mỉm cười nhéo má, bắt anh ăn hết hộp cháo em nấu.



Lúc đó anh kéo em vào lòng, đặt nhẹ nụ hôn lên trán bướng rồi vờ chê rằng: “Anh chưa ăn cháo nấu tệ thế này nhưng…nếu còn nữa anh cũng ăn hết”. Bị anh chọc quê, em vừa ngại vừa bật cười quên mất cả nỗi đau lớn lao kia. Vẫn tới trường bình thường, vẫn được khoác tay anh đi chơi, vẫn những thói quen nhưng em cấm anh vận động mạnh, không cho anh đi làm thêm, ép anh uống những viên thuốc đắng hơn tất cả nhưng ly cà phê anh uống mỗi tối. Em dối anh đó là thuốc bổ mà vẫn hồn nhiên qua mắt anh vì nghĩ rằng anh chư biết bệnh. Nhưng đôi lúc cạnh anh mà em có cảm giác anh đi đâu mất.

Phải chăng em không còn niềm tin nơi cuộc sống này hay vì em sợ rằng anh giống như chiếc lá cuối mùa. Chăm sóc anh quả không dễ dàng tí nào đúng không, anh lười uống thuốc, lười ăn cơm và lười uống sữa. Mỗi khi em bực tức ăn vạ thì anh xoa đầu bảo: “Những thứ đấy chỉ dành cho em, anh lớn rồi không còn uống sữa nữa, anh sẽ tự ăn cơm nhưng không phải lúc này, anh chưa muốn ăn” . Anh có hiểu rằng lúc đó em buồn thế nào không? Thế mà có lần, em đi học về thì thấy anh đang tự ăn cơm, tự uống thuốc. Ngạc nhiên em nhìn anh nghi vấn. Như hiểu được ánh mắt thăm dò thông tin đang hướng về mình nên anh trả lời: “Ờ thì nhìn cái mặt buồn thiu của em ai mà chịu nổi chứ. Lần sau bé cứ để anh tự túc nhé, anh biết mình cần làm gì mà, ngốc”.

Rồi anh nháy mắt cười tinh nghịch như ngày nào. Nụ cười sau bao ngày mệt mỏi đã trở về như vệt nắng ấm hiếm hoi trong đông lạnh khiến lòng em se lại và chợt ý nghĩ sẽ cùng anh chiến thắng bệnh tật để được mãi bên anh.

- Biết em vui thế em thà chịu đắng xíu có tốt hơn không! - Anh vờ như tội lỗi.

- Ừ há ,thế sao không chịu uống hả, làm em lo quá trời luôn.

- Thì anh luôn làm bé lo mà, xin lỗi bé nhé!

- Thôi em xin nào, anh lại nói vớ vẩn rồi. Em với anh mà còn thế ư, ghét ghê!

- Thế đổi lại anh được gì nào? -  Anh làm ra vẻ mua chuộc.

- Hả? Muốn tốt cho anh mà khó thế á? Ưm, vậy kem nhé.

- Ố ồ , được đấy, hì.

Tiếng cười giống như phép lạ nhiều màu vậy, cuộc sống của em được cứu rỗi nhờ nụ cười của anh. Có những ngày sống chung với căn bệnh mới khiến chúng ta hiểu được giá trị cuộc sống thật quý giá phải không anh. Em tin rằng nếu tâm hồn anh và em nhận ra nhau, yêu thương và sẵn sàng bù đắp cho nhau thì anh chẳng còn gì phải run sợ hay cúi mặt trước bệnh tật nữa. Anh biết không, điều khiến mọi người dễ mỉm cười nhất trong cuộc sống hàng ngày đó là khi nhìn thấy nụ cười của người khác.

mùa đông hà nội

Em cũng thế, nụ cười của anh giống như cái nhìn lần đầu tiên gặp em, thật nhẹ nhàng mà tinh tế, ít nhất là thay đổi được ý nghĩ tiêu cực mất anh lúc này, cho em thêm sống lạc quan, vui vẻ. Và em nhớ hình như em đưa anh bài báo có viết rằng: “Sứ mệnh của bạn trong cuộc đời không phải là trốn tránh mọi vấn đề, mục đích của bạn là làm cho mình phấn chấn lên”. Sau lần đó tâm trạng anh tốt lên rất nhiều, em rất vui khi nhận thấy sự thay đổi nhường nào trong suy nghĩ của anh và em sẽ cùng anh chiến thắng bệnh tật, cùng anh bước tiếp con đường còn laị, biết đâu lúc đó còn có cả một bầy thiên thần bé bỏng của chúng ta.

- Này bé kẹo, kem chảy nước hết rồi kìa, không ăn đi lại còn nghĩ gì đấy ngốc?

- Ô hay, em được học sinh khá đấy nhé, em không ngốc đâu, chẳng qua em đang mải . . . mải…

- Mải gì bé, còn anh dám cá là nếu em không nhanh thì trễ tiết học buổi chiều đấy nhá.

- Anh dám cười quê em hả, ghét ghê.

- Mà anh ơi! Mùa đông mang lá đi, vậy những chiếc lá lìa cành có còn quay về không anh,liệu chúng có linh hồn không anh?

- Mỗi cái cây đều có một linh hồn mà bé, chúng cũng giống như con người, cũng có những nỗi niềm riêng. Mùa đông lạnh giá, khô hanh và rét muốt tạm thời mang chúng đi tới nơi mùa xuân trú ngụ, nàng xuân xinh đẹp, dịu dàng sẽ mang chúng lại vào những ngày đầu xuân, chúng sẽ đâm chồi nảy lộc vươn ra những chiếc lá khỏe mạnh xanh mãi với thời gian. Và em chính là nàng xuân bé bỏng trong cuộc đời anh.

 - Anh…em…thôi chào anh em vào lớp đây ạ.

Em dám cá là lúc đấy hai má của em đỏ hơn cả mặt trời rồi vụt chạy nhanh vào lớp trong niềm hân hoan, nhưng đủ để nghe lời yêu thương tan nhẹ trong gió “anh yêu em”.

Mùa đông đến cho ai đó chờ ai, cho một ai đó vẫn nhớ mùa đông. Đã biết bao mùa đông như mùa đông năm ấy đã vội vàng qua đi nhưng em tin anh vẫn còn đâu đây, và em sẽ chờ anh, chờ một mùa đông đang đến, như ngày xưa anh đến bên em!

•    Bài dự thi của Nhung Vũ <vunhungvov@>




Mời bạn click vào đây để tìm hiểu thông tin chi tiết về tuyển tập mới nhất do Blog Việt - Blog Radio tuyển chọn

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.






Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top