Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mẹ ơi vì có mẹ nên cuộc sống thật tuyệt vời

2021-09-18 01:10

Tác giả: Trần Thị An Thương


blogradio.vn - Những mong ước của mẹ tôi vẫn còn phía trước vì vậy chị em chúng tôi cần cố gắng, nỗ lực hết sức mình, chỉ mong sao mẹ luôn được vui vẻ, hạnh phúc và không phải lo cho việc học hành của chúng tôi.

***

Ai sinh ra chúng ta? Ai đã nuôi lớn chúng ta? Chắc hẳn mọi người đều nghĩ là mẹ. Đúng vậy, mẹ trong mắt mọi người đều là thiên thần nhưng đối với tôi, mẹ là một nữ siêu anh hùng.

Mẹ tôi sinh ra trong một gia đình nông dân và là chị cả trong nhà, chính vì vậy mẹ đã phải làm việc từ khi mới 6 tuổi, trông các em, lên núi nhặt thông cùng mẹ. Đến năm 20 tuổi, khoảng thời gian đẹp nhất của các cô gái trẻ, thời gian để họ thực hiện ước mơ, hoài bão của riêng mình, nhưng đối với mẹ tôi thì đã lập gia đình. 

Đôi vợ chồng trẻ ấy chứa đựng đầy hy vọng về một gia đình hạnh phúc, hòa thuận. Kết hôn được 1 năm thì mẹ mang bầu tôi, 9 tháng 10 ngày mẹ tôi mong ngóng, cuối cùng cũng đã đến ngày tôi ra đời. Những lời chúc tốt đẹp của mọi người dành hết cho tôi, không một ai đến bên mẹ tôi và hỏi “Sinh em bé có đau không?”. Mẹ đã phải mang nặng 9 tháng 10 ngày mà không được hỏi thăm câu nào.

Thời gian cứ thế trôi đi, mẹ tôi sinh được 3 đứa em nữa, tuy đông con là thế, nhưng mẹ tôi không hề than vãn hay nói những lời tiêu cực. Mẹ đã phải làm rất nhiều việc mưu sinh để kiếm ra tiền nuôi chúng tôi ăn học như là làm thuê cho những nhà giàu có, đi làm thuê cho cửa hàng kem, đi phụ hồ cùng với ông ngoại.

Khi cô của tôi học xong Đại học rồi đi làm, cô ấy đã xin cho mẹ tôi một công việc trong công ty. Công việc ấy bao gồm ngồi trông hàng và sửa máy, đáng lẽ công việc ấy phải dành cho đàn ông nhưng mẹ vẫn làm vì những đứa con của mình, mẹ tôi có một suy nghĩ khá tích cực “Mình cố gắng làm việc, nuôi lớn các con ăn học, sau này mình lại sướng”. Chính vì suy nghĩ ấy đã khiến mẹ làm việc một cách chăm chỉ.

me_-_59

Một hôm, chắc là do làm việc quá sức, mẹ tôi bỗng nhiên lả đi, mọi người trong công ty hốt hoảng gọi bố tôi đến đưa bà ấy đi bệnh viện. Bác sĩ chuẩn đoán là do làm việc quá sức, đúng vậy, mẹ tôi phải làm việc trong môi trường nhiệt độ lên đến 40 độ C. Tại sao mẹ tôi phải làm những công việc đó? Vì cuộc sống của các con được ấm no.

Hồi tôi còn học lớp 9, năm học quan trọng nhất đối với những học sinh học cấp 2, các bạn trong khối đua nhau tìm chỗ học thêm, ôn thi lên cấp 3, mẹ tôi cũng muốn tôi đi học để đạt được kết quả cao vì thế mẹ đã khuyến khích tôi đi học thêm cùng các bạn, học phí của 3 môn Toán, Văn, Anh đang đè nặng lên đôi vai nhỏ bé của mẹ. 

Năm ấy là một năm vất vả đối với mẹ, những ngày tăng ca đã dần quen thuộc với mẹ tôi. Mẹ đi làm từ khi mới gà gáy, trở về nhà khi bầu trời đã nhuộm màu đen. Đối với mẹ tiền chỉ để nuôi các con, cho các con ăn học, mẹ không dám tiêu xài vào thứ gì khác, mẹ dành dụm từng đồng tiền để lo học phí cho tôi.

Biết mẹ mình vất vả như vậy, chị em tôi tự nhủ sẽ cố gắng học hành thật tốt. Thời gian cứ thế trôi qua, ngày thi cấp 3 cũng đã đến, trong phòng thi, tôi luôn nghĩ về hình bóng mẹ và nghĩ rằng “Mẹ đã cố gắng vì mình như vậy, thì mình cũng phải cố gắng như cách bà ấy kiếm tiền cho mình ăn học”. 

me_-_56

Ngày báo điểm thi mẹ tôi như vỡ òa, mẹ gọi điện khoe với người thân, trong mắt mẹ chứa đựng những giọt lệ của niềm vui, niềm tự hào. Nhìn thấy các con đỗ đạt, thành công trong cuộc đời là hạnh phúc của mẹ. Bây giờ tôi đã trở thành học sinh của ngôi trường cấp 3 mà mẹ mong muốn, quãng đường đời còn dài và còn nhiều gian nan thử thách phía trước nhưng tôi sẽ vượt qua nó giống như cách mẹ tôi bươn trải để nuôi chị em tôi ăn học.

Những mong ước của mẹ tôi vẫn còn phía trước vì vậy chị em chúng tôi cần cố gắng, nỗ lực hết sức mình, chỉ mong sao mẹ luôn được vui vẻ, hạnh phúc và không phải lo cho việc học hành của chúng tôi.

© Trần Thị An Thương - blogradio.vn

Xem thêm: Khi mẹ nhớ con – mẹ gọi, khi con nhớ mẹ - mẹ ở đâu?

Trần Thị An Thương

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lời hứa tháng mười (Phần 2)

Lời hứa tháng mười (Phần 2)

Cuộc hẹn chụp ảnh này, Phong cảm thấy có chút mong chờ. Khi bạn được gặp người tạo ra thứ bạn thích, trong bạn đã tồn tại một sự ngưỡng mộ về tài năng con người đó. Phong nghĩ mình nên kết bạn với anh chàng thú vị này.

Yêu “Nhạt

Yêu “Nhạt" nhưng “Lành"

Mình cố gắng nói ít đi, làm nhiều hơn. Kết quả là cách mình trả lời cho câu hỏi “Có yêu không?" Bởi mấy ai chấm điểm quá trình, cái cuối cùng chúng ta quan tâm chẳng phải là đích đến tròn, méo, vuông vức ra sao đúng chứ?

Năm mới xinh tươi

Năm mới xinh tươi

Trong bao bước chân nhẹ êm trên những con đường vắng Năm mới vừa đi qua với giao thừa rộn rã

Hai đầu ngọn sóng

Hai đầu ngọn sóng

Bảo thấy gia đình em rất giống một bài hát mà em hay nghe là “Ở hai đầu nỗi nhớ”, nhưng Bảo lại muốn thêm vào là gia đình có đến ba đầu nỗi nhớ lận. Vì mẹ luôn trong bệnh viện và quay cuồng với những ca cấp cứu với những bệnh nhân còn ba ở ngoài tận khơi xa, chỉ có mỗi Bảo ở nhà và luôn ngồi vào bàn ăn một mình.

Mùa đông dang dở

Mùa đông dang dở

Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Mùa đông có anh một mùa đông có anh Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Anh bên cạnh em và bên em suốt con đường

Lời ước hẹn

Lời ước hẹn

Anh có còn nhớ lời ước hẹn cùng em Lời ước hẹn năm xưa anh đã nói Lời ước hẹn trong một ngày đông cũ Khi cơn gió đông về cứ buốt lạnh tim em

Cho con cả bầu trời

Cho con cả bầu trời

Chị nói là mẹ sẽ cho con cả bầu trời này trong đó có vô vàn tình thương của mẹ gởi theo con, để ở một nơi thật xa con sẽ luôn có mẹ, luôn có tình thương của mẹ bên cạnh, và con sẽ được ấm áp được bình yên dù không có mẹ bên cạnh.

Ngày ta gặp nhau

Ngày ta gặp nhau

Anh có đếm những ngày xuân lặng lẽ Khi cả anh cả em đều cùng ngóng trông nhau Khi bao xuân qua ta cứ mãi đợi chờ Vì những niềm vui vẫn cứ còn dang dở

Nhân vật

Nhân vật "thức tỉnh" và thể loại bi kịch

Việc các tác giả xây dựng những nhân vật "thức tỉnh" có lẽ giúp người xem nhìn nhận khái quát về nhân vật sớm hơn, cũng tạo nhiều cảm xúc hơn khi xem, đọc kịch. Nhưng đồng thời cũng giúp bi kịch đi sâu hơn, khi những nhân vật đó đã hoàn thành "sứ mệnh" của mình.

Ngày toàn thắng

Ngày toàn thắng

Rồi một buổi sáng chị mở bừng mắt khi tiếng cô phát thanh viên trên đài liên tiếp đưa tin về những cuộc rút quân của giặc Mỹ, chị Nhành thấy vui như mở cờ trong bụng. Chị cứ ôm chặt con vào lòng và gọi tên anh, nhưng chị không thể biết được ngày nào là chính xác anh quay về bên chị.

back to top