Mẹ
2023-11-18 05:25
Tác giả:
Dáng Duyên
blogradio.vn - Tôi không hẳn là một người con tốt. Tôi có những lỗi lầm không thể sửa chữa, những lần ham chơi, những điều chưa nói, sự kém cỏi và cả những lần cáu gắt với mẹ. Nhưng mẹ ơi, con luôn yêu thương mẹ, con biết mẹ đã thiệt thòi và tổn thương như thế nào, nhưng hãy cho con thời gian mẹ nhé.
***
Một vài dòng tâm sự, lời bày tỏ, lòng biết ơn đến mẹ tôi và những người mẹ trên thế gian với hy vọng chùng ta hãy cùng mẹ cô gắng vì những điều tốt đẹp phía trước.
Trái đất có bao nhiêu anh hùng bạn có biết không? Tôi đoán rằng bạn sẽ nghĩ "anh hùng chỉ có trên điện ảnh" đúng không? Sai rồi, Trái đất có nhiều anh hùng, mỗi một người mẹ là một anh hùng, và trên đời có rất nhiều người mẹ.
Mẹ tôi cũng là một anh hùng.
Cuộc sống luôn vất vả là một điều tôi đã ghi nhớ từ những ngày còn bé, nhưng tôi lại chưa bao giờ nghĩ rằng sự vất vả ấy nặng nề như thế này với gia đình tôi, và mẹ vẫn đang gánh vác phần nhiều đó.
Gia đình tôi có bốn người. Mẹ, chị, tôi và em gái. Mẹ là một người nhỏ nhắn, mẹ gầy nhưng mẹ đẹp lắm. Đáng nhẽ mẹ phải được nâng niu và trân trọng, mẹ xứng đáng với một cuộc sống tốt hơn hiện tại nếu như không gặp cha. Mẹ đã nuôi nấng chúng tôi bằng đôi bàn tay và thân hình nhỏ bé ấy. Mẹ thiệt thòi lắm, mẹ chưa bao giờ có cho mình một bộ đồ đắt tiền, một bữa ăn ở nơi sang trọng, một chuyến du lịch để tận hưởng những điều mới mẻ trên đời. Thứ mẹ phải đối mặt quanh năm suốt tháng là cơm, áo, gạo, tiền, những khoản chi cho chúng tôi ăn học, những bộ quần áo. những món đồ chơi mà đứa con nít không hiểu chuyện hay đòi mẹ nó mua cho.
Mẹ có một gia đình không hoàn hảo, mẹ cũng chẳng cảm nhậm được hơi ấm của ba từ khi mới chập chững bước đi, mẹ không thấy sự gần gũi của một người mẹ dành cho con, bởi ngày xưa ấy thứ người ta quan tâm chỉ là miếng cơm manh áo. Cũng vì điều đó mà từ lâu mẹ khoác cho mình một vỏ bọc mạnh mẽ và tự lập. Mẹ phải chống chọi với mọi khó khăn của tạo hóa này bằng khả năng của bản thân mình và sự may rủi của cuộc đời. Từ những lần mẹ sinh ra chúng tôi, mẹ đã phải một mình dồn nén bao uất ức vì sự lạnh lùng của gia đình, sự vô trách nhiệm của người chồng, mẹ nuốt tất cả đắng cay để bao bọc chúng tôi. Kể cả những lần đói khát mẹ vẫn dành chút ít tiền để chúng tôi no đủ.
.jpg)
Tôi vẫn nhớ rõ, ngày mẹ bầu em tôi, mẹ đạp chiếc xe đạp - tài sản duy nhất của gia đình để chở chị em tôi đi học, từ những ngày bầu còn bé đến những ngày cuối cùng của thai kì. Mẹ như siêu nhân vậy, mẹ chưa bao giờ than phiền vì những điều đó, tôi chưa bao giờ thấy mẹ khóc trong những tháng ngày ấy. Đến bây giờ tôi mới nhận ra có lẽ mẹ đã tủi thân, đau đớn và nuốt nhiều nước mắt như thế nào.
Chúng ta, những người trẻ luôn muốn từ bỏ cuộc sống, luôn trách cuộc sống cứ khó khăn như vậy thì liệu chúng ta có đang thấy được những áp lực từ bố mẹ? Tôi đã từng nghĩ rằng, nếu như tôi là mẹ phải chăng tôi đã bị chôn vùi bởi những khối cát bụi đầy ghê tởm của cuộc sống này. Mẹ là một tường thành của cuộc sống chúng tôi, là ánh đèn, là ngọn lửa, là cả một bầu trời với chúng tôi.
Sự vất vả ấy đến giờ vẫn chưa nguôi ngoai. Tôi đã nghĩ cuộc sống này đã trở nên khá hơn, mẹ đã đỡ vất vả hơn, nhưng một lần nữa cuộc đời đẩy mẹ con chúng tôi vào sự tăm tối. Mẹ làm ăn thất bại, thứ mẹ đối mặt là những khoản nợ, sự chỉ trích của gia đình, những áp lực trên vai, những suy nghĩ tiêu cực. Tôi giận mẹ lắm, vì những lần mẹ muốn rời bỏ cuộc sống này, vì những lần mẹ tự ôm lấy những cay đắng mà không hề chia sẻ với chị em tôi. Tôi đã sống vô tư, vui vẻ và ảo tưởng rằng mình đang có một cuộc sống tốt đẹp cho đến ngày nhận ra những khoản nợ ấy đã có từ những năm qua. Mọi sụp đổ và đau lòng, mọi thứ đang dằn xé tôi từng ngày, một người con không hề biết gia cảnh của gia đình mình.
Đau đớn hơn khi tôi phải nghe thấy những lời cay nghiệt với mẹ từ những người thân, và đau đớn hơn khi tôi thấy ánh mắt của mẹ, ánh mắt hiện rõ sự mệt mỏi và tuyệt vọng. Có lẽ, nếu không có chúng tôi, mẹ cũng chẳng còn vương vấn gì cái mảnh đất trần thế gai góc khổ sở này.
Mẹ có những sai lầm, những quyết định không đúng đắn để mọi thứ thành ra như thế này. Nhưng tôi tin rằng tất cả những quyết định mạo hiểm của một người mẹ tốt trên đời đều là vì con cái của họ, và điều đó là đáng thương và đáng trân trọng không phải đáng trách. Tôi thương mẹ nhiều, nhưng việc tôi có thể làm chỉ là sống tốt và cố gắng học tập.
Gia đình tôi bắt đầu cuộc sống mới ở một thành phố mới nhưng mẹ vẫn chưa đỡ vất vả hơn vì những lo toan cuộc sống. Tôi ý thức được điều đó và muốn nỗ lực để đổi lấy những điều tốt hơn ở tương lai. Bốn mươi năm qua, mẹ đã không buông bỏ, vì chúng tôi, những đứa con bằng xương bằng thịt của mẹ.
Tôi không hẳn là một người con tốt. Tôi có những lỗi lầm không thể sửa chữa, những lần ham chơi, những điều chưa nói, sự kém cỏi và cả những lần cáu gắt với mẹ. Nhưng mẹ ơi, con luôn yêu thương mẹ, con biết mẹ đã thiệt thòi và tổn thương như thế nào, nhưng hãy cho con thời gian mẹ nhé.

Chúng ta may mắn hơn mẹ. Chúng ta may mắn hơn rất nhiều so với mẹ. Chúng ta dẫu thế nào cũng không thể khổ cực bằng mẹ, đừng vội vàng cau mày, lớn tiếng khi mẹ so sánh bạn với mẹ khi còn bé. Mỗi người mỗi hoàn cảnh, mẹ sống ở quá khứ cực nhọc, chúng ta may mắn hơn mẹ là điều chắc chắn, mẹ chỉ muốn bạn trân trọng thực tại, muốn bạn trưởng thành và sống có ích cho chính bạn nên đừng cáu gắt với mẹ bạn nhé!
Chúng ta thường nghĩ rằng mẹ vô tâm, mẹ không đủ thấu hiểu với những áp lực của tuổi mới lớn vì người ta thường hay nhận định thế này: "mới bây lớn mà áp lực cái gì!", nhưng đôi khi người ta quên mất áp lực là khi chúng ta không cáng đáng nổi những điều đang diễn ra, đó là tình trạng quá tải. Ở mọi lứa tuổi, con người nếu có thể áp lực nhưng đó là những áp lực có thể nhanh chóng tháo gỡ. Vì vậy, đôi khi mẹ sẽ thường hời hợt với áp lực của con cái và xem nhẹ nó. Nhưng bạn ơi, đừng vì thế mà trách bạn nhé, bởi vì so với áp lực của chúng ta, thứ áp lực của mẹ to hơn gấp ngàn lần và nó mất rất lâu để có thể tháo gỡ.
Nếu có thể, tôi mong rằng tất cả chúng ta đều có thể trò chuyện với me nhiều hơn. Tôi chưa thật sự làm được điều đó, nhưng đó là điều tôi nhận thức được và cố gắng thực hiện và tôi hy vọng bạn cũng thế. Mẹ đã tự chọn lấy thiệt thòi để sinh chúng ta ra, điều đó không đơn giản vì mẹ phải trải qua đớn đau, phải đánh đổi nhan sắc, sức khỏe và cả thời gian nữa.
Mẹ là lí do để con không bỏ cuộc. Có thể con đang đi trên con đường mà con không muốn nhưng con biết rằng con đường mẹ đi cũng là do bất đắc dĩ. Những điều con chưa bao giờ nói là con yêu mẹ rất nhiều. Có thể con vẫn chưa diễn đạt và chứng minh được nhưng con tin rằng ngày nào mẹ còn đương đầu với khó khăn của cuộc sống thì ngày đó con sẽ không bỏ cuộc, ngày nào chưa làm cuộc sống của gia đình mình tốt hơn con sẽ không quay đầu.
Đó là về mẹ tôi, nhưng tôi tin rằng người mẹ nào cũng vất vả dù ít hay nhiều. Chúng ta đang sống vì cuộc sống của chính mình thì mẹ đang sống vì cuộc sống của chúng ta. Chúng ta đánh đổi công sức, nước mắt, nỗi buồn vì tương lai, tình yêu thì mẹ đang đánh đổi năm tháng vì chúng ta. Thời gian của chúng ta là nhiều, nhưng hãy nhìn thời gian của mẹ, hãy cố gắng vì mẹ xứng đáng với những điều tốt đẹp.
Đây là những lời đầu tiên tôi viết về mẹ. Dẫu có mang cái danh xưng là học sinh giỏi văn đi nữa, tôi vẫn ngập ngừng khi viết về mẹ. Ngày hôm nay, lần đầu tiên tôi viết về mẹ nhiều đến vậy. Vì có những thứ lớn lao không thể kể bằng lời và có những thứ không cần khoe khoang vẫn phát sáng.
Con yêu và biết ơn mẹ nhiều. Con tự hào vì có một người như mẹ. Cảm ơn những người mẹ đã đóng vai anh hùng ngoài đời thật như thế này.
© Dáng Duyên - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Cứ Bước Vào Trạm Nghỉ Chân Nếu Bạn Đang Mệt Mỏi | Blog Radio Chữa Lành
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.






