Phát thanh xúc cảm của bạn !

Một tuổi thơ lam lũ

2023-11-02 06:30

Tác giả:


blogradio.vn - Đêm về, xoa tóc tôi bằng đôi tay chai sần lam lũ, ru tôi chìm vào giấc ngủ mệt nhoài, mẹ thì thầm: “Mẹ xin lỗi, ít nữa nhà mình khá hơn, mẹ cho đi chơi bù”.

***

Vào những năm 90, nhà tôi nghèo lắm, không hẳn là nhà tôi mà tất cả mọi gia đình trong xóm đều nghèo hiu hắt như ngọn đèn dầu thời ấy. Ai cũng tất bật với công việc tay chân vất vả mà mãi cứ thiếu trước, hụt sau. Cả ngày cứ lúi húi với việc vàn và chạy vạy với từng bữa cơm. 

Nhà tôi trồng điều, vào mỗi mùa điều từ sáng sớm, khi ông trời còn đang ngái ngủ, mẹ tôi đã vội vàng đi hái điều kẻo nắng to. Mẹ nói: “Đi trễ nắng, mệt lắm, làm không nổi!” Vậy mà chiều hôm, nắng đã đi ngủ mà mẹ tôi cũng chưa về nhà, buổi mẹ về cũng là lúc gà đã được một giấc say sưa. Những ngày tôi bận đi học thì thôi còn lại những ngày chủ nhật hoặc ngày lễ tôi cũng phải vào rẫy điều phụ mẹ đến tối mịt.

Trồng điều cực nhất là vào mùa thu hoạch, Tết đến vạn vật trăm hoa đua nở, cây cối đâm chồi nảy lộc cũng là lúc trái điều đơm hoa kết trái cho mùa bội thu. Thường ăn xong ngày mồng 3 tết là nhà tôi vội vàng, tất tả vào mùa thu hoạch điều.

Thậm chí có năm điều cho trái trong những ngày Tết. Vậy là buổi sáng bố mẹ lật đật thắp nhang mời ông bà tổ tiên về hưởng lộc, sau đó cả nhà cùng nhau tay xách nách mang ra rẫy hái điều. Những lúc đó, tôi tủi thân lắm! Cái chân nặng trịch không muốn bước! Uể oải khoác vào người bộ quần áo dài nhem nhuốc mủ điều. Tôi buồn vì bạn bè được xúng xính với áo quần đẹp, được đi du xuân, được đi chúc Tết. Còn mình thì… Ba mẹ giải thích: “Nếu không vào hái điều và trông vườn điều thì trộm sẽ vào lấy mất! Cả năm nhà mình trông cậy vào mỗi vườn điều đấy con”. Có lần tôi òa khóc, mẹ la cho một trận. Đêm về, xoa tóc tôi bằng đôi tay chai sần lam lũ, ru tôi chìm vào giấc ngủ mệt nhoài, mẹ thì thầm: “Mẹ xin lỗi, ít nữa nhà mình khá hơn, mẹ cho đi chơi bù”.

Điều là nguồn kinh tế chính của gia đình tôi, ngoài một mùa điều kéo dài tầm ba đến bốn tháng khoảng từ tháng 2 đến tháng 4 dương lịch thì quanh năm mẹ tôi nuôi vài con heo, con gà ở trong vườn nên kinh tế cũng không mấy khá giả. Do đó mặc dù trong lòng không vui, buồn và tủi thân nhiều lắm nhưng tôi vẫn cặm cụi ra rẫy cùng ba mẹ. Nào là ngẩng mặt lên trời, ánh mắt trời chói chang chiếu thẳng vào mắt, cố hết sức dùng cây sào hái những quả điều trên cao, bông điều rụng vào mắt cay xè, nước mắt chảy ra không biết do bông điều làm đau hay là nước mắt tủi hờn tuổi mới lớn. Sau đó cả nhà lại cúi lom khom để nhặt điều, gom thành từng đống, bò toài dưới đất cả ngày khiến đôi chân của tôi rã rời, nặng như chì. Gom điều xong, tầm bốn năm giờ chiều, cả nhà lại cùng nhau ngồi hì hục vặt điều, bứt hạt điều rời ra khỏi quả điều đến tối mờ tối mịt, có khi bảy, tám giờ đêm mới xong. Trời ơi, lúc ấy, tứ chi của tôi đau nhức không giấy bút nào tả xiết: cổ thì mỏi, chân thì tê nhức, tay thì đau đớn. Hồi ấy, tôi sợ lắm những buổi sáng của mùa điều, đang yên giấc trong tấm chăn ấm, lời mẹ gọi nhẹ nhàng: “Dậy ra rẫy con ơi!” Mà tôi cứ ngỡ như sét đánh ngang tai. Một cảm xúc uể oải bủa vây. Có những ngày đi hái điều về, đêm đến tôi sốt hừ hừ! Mỗi lần nhớ lại, tôi không quên được cảm giác bải hoải thấm tận xương tủy này. Nhưng cũng vì thương ba mẹ cực nhọc, nên tôi luôn cố gắng.

Tôi nhớ như in, bao nhiêu năm trời, từ lúc tôi có hiểu biết đến tận bây giờ, mặc dù lúc nào cũng đầu tắt mặt tối nhưng đến Tết mẹ cũng không dám mua cho bản thân một bộ áo mới. Dù vậy, chưa bao giờ mẹ cất lên một lời than thở. Do vậy, sau lần đó khóc nhè đó, tôi cũng không dám trách móc than vãn, chỉ biết ngậm ngùi nuốt buồn tủi vào trong. Bạn bè sau ngày Tết hỏi an ríu rít: “Tết này vui không? Đi chơi nhiều không?” Khóe mắt tôi lại rơm rớm vì suốt những ngày Tết tôi có được đi đâu đâu ngoài vườn điều cùng với bộ đồ lấm lem, dơ bẩn.

Thời gian thấm thoát thoi đưa. Mới ngày nào tôi còn tất tả theo ba mẹ ra rẫy điều, bây giờ đã trở thành cô giáo làng tóc điểm hoa râm. Ngẫm nghĩ về những năm tháng đã qua, tôi lại thầm cảm ơn quãng thời gian vất vả, biết ơn sự cực khổ đã nhắc nhở tôi luôn nỗ lực học hành. Tôi cũng thầm cảm ơn vườn điều - nguồn nuôi sống của gia đình tôi, cho tôi những bữa cơm đạm bạc nhưng ấm áp tình thân; cho tôi cặp sách, đồng phục để được đuổi theo con chữ... Thầm cảm on tuổi thơ lam lũ dạy cho tôi biết trân trọng cuộc sống hơn!

Hôm nay, ngồi bên mẹ, dưới tán điều năm xưa, ngồi nướng từng hạt điều béo bùi, tôi cảm nhận được vị ngọt thơm của cuộc đời.

© Ngô Thị Ngọc Nhung - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Thương Em Một Đời Một Kiếp | Blog Radio 873

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top