Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mẹ - người phụ nữ mạnh mẽ đáng thương của con

2023-08-05 06:05

Tác giả: Nguyễn Loan


blogradio.vn - Thật bất công, những người mẹ từng san sẻ nỗi buồn giờ ai cũng bận hạnh phúc, những người trước kia mẹ bên họ lúc đau ốm ai cũng ai cũng bận khỏe mạnh, những người mẹ từng hỏi han lúc khó khăn ai cũng bận rộn. Không một ai tìm đến khi mẹ cần nhất.

***

“Mẹ không được học hành tới nơi tới chốn nên mong các con mẹ học hành đàng hoàng”. Câu nói của mẹ vừa là động lực vừa là áp lực đè nặng lên trái tim tôi.

Mẹ là không phải người hoàn hảo nhưng có lẽ là người lương thiện, vị tha nhất thế gian. Có những điều người khác nói được chưa chắc đã làm được. Còn mẹ thì ngược lại. Bố có một người em trai không bình thường. Chính ông bà cũng chưa từng biết rõ về bệnh tình của chú, người ta chỉ gọi nôm na là bệnh về não. Chú không khôn ngoan như người bình thường, nghiện hút thuốc, ương ngạnh và khó bảo. Tôi được chú bế từ nhỏ mà đôi lúc cũng phải phát bực với những yêu cầu vô lí của chú. Từ lúc ông bà còn sống, chú chỉ nghe lời mẹ. Mẹ không phải là người khéo ăn nói, chẳng biết dỗ ngon dỗ ngọt như người khác. Mẹ đã thuần phục con mèo dễ cáu gắt ấy bằng hành động. Ông mất mấy năm rồi bà cũng không còn, chú không theo nhà bác cả mà ra ở nhà tôi. Nhớ lúc lo liệu cho bà xong, mẹ bỏ hết quần áo cũ đi và sắm cho chú những bộ quần áo mới hoàn toàn. Nhà tôi không quá khá giả, ngay cả chiếc giường chú nằm cũng phải đem từ nhà ông bà về. Năm ấy lợn chết nhiều vì dịch, bố mẹ ngưng nuôi lợn, chuyển xoong nồi ra cái chuồng bỏ không và nhường cái bếp rộng hơn chiếc buồng năm người nhà tôi chen chúc với nhau lại cho chú. Mẹ hay dặn phải đối xử tốt với chú, chú cũng là người, chỉ là số phận thiên vị chúng tôi hơn mà thôi.

Mẹ lấy bố có lẽ là một nỗi đau đớn. Mẹ ngày ấy xinh đẹp tháo vát, có nhiều bác làng trên xã cạnh hỏi, nhưng ngoại đều lắc đầu. Trước mẹ, bà đã gả một cô con gái về xã bên cạnh. Trong tuần đầu nhà vắng một người, cả nhà không ai ngủ nổi. Bà đối với mẹ là bảo bọc, phải chăng cũng là cấm đoán. Bà khước từ mọi chàng trai đến với mẹ, mặc cho nhà kia có tới tận nhà, bà vẫn chào hỏi rồi từ chối thưa chuyện. Bà bỏ qua tất cả cảm xúc của mẹ, không màng cân xứng, chỉ vì hai điều duy nhất là gần nhà và tính cách hiền lành mà để một người như mẹ gả cho bố. Nếu mẹ được sống trong thời tôi đang sống, nếu mẹ không phải người hiểu lẽ đời hơn chút, có lẽ mẹ đã không phải là người duy nhất đau buồn trong ngày cưới, không phải là người kết hôn vì câu nói: Hôm nào bảo con trai sang tôi gả cho cô con gái”.

Ngày dạm ngõ, vẫn có người thì thào vào tai mẹ:Em ơi, bây giờ em không cưới cũng được, anh lấy em, bỏ thằng đấy đi, khổ lắm em ơi”. Câu nói mẹ kể lại khiến tôi tiếc nuối ngẩn ngơ nhìn mẹ. Mẹ vẫn bình thản như không vướng bận. Chắc tình yêu ấy phải to lớn lắm, tới nỗi phút cuối rồi họ vẫn hi vọng một kết cục khác đến với mẹ. Chắc họ phải đau đớn lắm khi thấy mẹ lắc đầu cùng đôi dòng nước mắt chảy xuống. Để cho tới tận bây giờ, lúc đi ngang qua nhau, ánh mắt bác ấy nhìn mẹ vẫn trìu mến thế. Có lẽ mẹ là tình yêu đẹp đẽ nhất, trong sáng nhất, là niềm tin mà cả gần 20 năm sau vẫn như thuở ban sơ. Hình như mẹ chính là nhân vật trong lời kể đâu đó tôi từng nghe, sẽ có một người mình từng yêu sâu đậm một thời, tới nỗi sau này dù có thêm bao lần yêu, thêm bao mối tình, dù có kết hôn sinh con rồi mà khi gặp lại cảm giác vương vấn, khắc khoải nơi trái tim lần nữa rung lên. Khi ấy bác cũng có mối, cũng chuẩn bị trầu cau rồi, người kia là một người trạc tuổi mẹ, nhưng tai và mắt có đôi chút không ổn. Nghe câu nói từ người thương mình đến thế, mẹ cũng dao động, sau lại từ chối. Rốt cuộc cũng vì mẹ quá lương thiện, mẹ chỉ đơn thuần nghĩ người kia vốn chẳng lành lặn, gặp được người cao thượng như nhà bác đã khó, giờ bác bỏ họ để đến với mẹ, sau còn ai muốn lấy họ nữa. Mẹ lại thôi.

Ngẫm mà thấy cuộc đời đầy bất công, tin vào nhân quả mà vẫn chưa thấy người hiền gặp lành. Mẹ theo bố về năm đầu, phải quen với ông nội hay rượu chè. Cứ dăm bữa ông lại lôi bà ra đánh. Có lần bà ngoại đi cắt cỏ còn phải chạy vào lôi ông đang giẫm lên ngực bà nội ra. Mẹ phải quen với gia đình hai ngày văn hóa, ba ngày hỗn loạn ấy. Kí ức ít ỏi của tôi về ông nội là những lời dỗ dành, những nếp chân chim khi ông cười, những món đồ chơi xa xỉ người ông hiền từ mua cho. Cũng là hình ảnh bố mặt đầu máu vì bị ông cầm dao đuổi quanh nhà mờ mờ trong nước mắt. Là hình ảnh mẹ ôm bụng ông, cản lại cho bố chạy. Là giọng bà nội lạc cả đi vừa dỗ tôi nín, vừa quát bố chạy khỏi nhà.

Bố hiền lành nhưng cục tính, dễ dãi nhưng gia trưởng, chịu khó nhưng lười biếng. Bố có rất nhiều điểm tốt, cũng có nhiều lần xấu tính. Trong mắt tôi bố là người xấu, tệ thật tệ. Bố dành điều tốt cho người ngoài, bao nhiêu tính xấu để lại người thân. Tôi cũng chưa từng ghét bố, mỗi lần buông lời oán thán về bố, mẹ đều sẽ nói đỡ, để tôi nguôi ngoai đi. Bố và mẹ không lấy nhau vì tình yêu. Có lẽ đó là điểm yếu lớn nhất trong cuộc hôn nhân của hai người. Bố không nhường nhịn, sẻ chia hay cùng gánh vác bất cứ nỗi lo nào chung với mẹ. Bố chỉ kiếm tiền phần bố, sống cho riêng bố, trong căn nhà của cả bố và mẹ. Suy cho cùng bố cũng chỉ là một người đáng thương, thiếu hiểu biết với xã hội và cố bảo vệ cái tôi của bản thân mà thôi.

Ông nội ra đi vội vàng sau mấy hôm nằm viện. Bản di chúc ông nói miệng chỉ có bố và bác cả nghe thấy cũng bị phủi sạch. Bác cả bao năm ra ở riêng không có mấy lần hỏi han ông, tới nỗi lúc nhỏ tôi còn tưởng bác là họ hàng xa bởi chỉ gặp vào lúc tết đến. Mà giờ lại cậy con trưởng, bỏ ngoài tai lời ông vừa đi xa chưa đầy 49 ngày. Vợ chồng bác không muốn cho nhà tôi mảnh đất ông chỉ. Bà cũng nói không thành lời nữa. Bố khi ở nhà luôn ăn to nói lớn, đứng trước ánh mắt của họ hàng lại đầy hèn nhát. Mẹ luôn đinh ninh phận làm dâu phải theo chồng, sợ người ta nhìn bố mẹ hành xử mà đánh giá chúng tôi. Mẹ lại chẳng dám nói ra, mặc cho bác dâu khua tay múa chân. Thế rồi nhà tôi mất đi mảnh đất lớn khi giá nhà đất ngày càng tăng. Mẹ cũng nín lặng, bố làm thinh như chưa từng xảy ra.

Chúng tôi vẫn luôn được người trong họ khen ngoan nhất. Vì từ nhỏ đến lớn mẹ luôn cư xử dè chừng, nể nang họ hàng, mẹ luôn căn dặn chúng tôi phải dọn dẹp, phải làm trong đám nhà họ. Người đời vẫn luôn nhìn về phía chúng tôi mà hài lòng bởi bố mẹ hiền lành, con cái ngoan ngoãn. Cho tới khi nhà tôi làm căn nhà mới. Một người họ hàng đứng ra nhận công trình. Mẹ chỉ nghĩ có người trong nhà làm cho vẫn tốt hơn phải thuê mướn người ngoài, chẳng để tâm ông ấy hách dịch, kiêu ngạo và lạc hậu. Làm xong căn nhà, khác xa với dự định. Bố mẹ tôi vẫn luôn nghĩ thuê người trong nhà sẽ được nể nang mà cho dư dả thời gian trả nợ. Người họ hàng ấy lại bắt nhà tôi trả hết ngay. Ba ngày, năm ngày lại đòi một lần, hàng xóm đứng trước cửa nhà tôi, hướng mắt vào trong vì nghĩ có ẩu đả. Trả xong nợ, tình nghĩa cũng hết. Người được xem là bậc cha chú ấy gần như đã kéo hết cả họ bênh vực ông ta. Để lại nhà tôi bơ vơ. Suy cho cùng không còn bố mẹ, chẳng có ai bảo bọc được mãi, ngay cả cha chú cũng mặc cho mình tự sinh tự diệt đấy thôi. Mẹ vẫn tìm cách níu họ lại. Mỗi lần cúng giỗ, ăn uống đều mời gọi tha thiết mà tuyệt nhiên ai cũng bận, ốm, năm bảy mâm cơm chẳng một ai ngồi. Mẹ vẫn hiền lành, căn dặn chúng tôi phải luôn lễ phép, vì bố mẹ không có gì để trông cậy, cơ nhỡ bố mẹ không còn, chúng tôi vẫn phải nhờ tới họ.

Tôi vẫn tin vào nhân quả, vẫn luôn nghe lời mẹ dặn mà mãi chẳng thấy điều tốt đến với người lành. Ngày mẹ đổ bệnh tôi luôn không ngừng nghi hoặc: liệu những điều tốt đẹp mẹ mang đến cho cuộc đời khi nào mới được đáp lại, liệu mẹ sống ngần ấy năm hết lòng như thế khi nào mới làm cảm động trời xanh, hay chẳng bao giờ. Thật bất công, những người mẹ từng san sẻ nỗi buồn giờ ai cũng bận hạnh phúc, những người trước kia mẹ bên họ lúc đau ốm ai cũng ai cũng bận khỏe mạnh, những người mẹ từng hỏi han lúc khó khăn ai cũng bận rộn. Không một ai tìm đến khi mẹ cần nhất.

Bệnh viện trả mẹ về lúc trời dịu nắng. Khi mẹ thở nhịp cuối, trời trút xuống cơn mưa xối xả. Chị em từng sống với mẹ tháng ngày đẹp nhất cũng chẳng kịp nhìn mẹ lần cuối. Ngoại chỉ lẳng lặng rơi nước mắt, mặt ngoại dần trắng toát như rút hết máu. Bố ngồi trên chiếc xe lăn, ngước mắt nhìn trời cao, bố cản nước mắt mà áo vẫn ướt. Người mà ông cả đời không quan tâm bây giờ cũng không còn cơ hội để quan tâm nữa rồi. Tôi vẫn cầm khăn lau tay mẹ, đôi bàn tay gân guốc cả đời dắt tôi đi đúng hướng. Tôi biết bàn tay ấy không động nữa rồi, mẹ đã buông tay tôi ra rồi. Cổ họng và mắt nghẹn lại, tôi đau đớn như muốn ngừng thở, người thương tôi nhất đã không còn trên thế gian này nữa. Hai đứa con trai vừa kịp đến cửa, mẹ đã nhắm mắt lại. Không ai òa lên, không ai lạc giọng gào lên cả. Tất cả đều bình thản.

Ai cũng hiều ngần ấy năm là quá đủ vất vả cho mẹ rồi.

© Nguyễn Loan - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Ở Nơi Xứ Lạ Có Nỗi Nhớ Mang Tên Nhà l Radio Tâm Sự

Nguyễn Loan

Mình cảm thấy may mắn vì chưa hoàn hảo!

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.

Vết thương mùa lũ

Vết thương mùa lũ

Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.

Sau chia tay

Sau chia tay

Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.

Cánh cửa khác của cuộc đời

Cánh cửa khác của cuộc đời

Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.

Năm tháng ấy và chúng ta

Năm tháng ấy và chúng ta

Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.

Định mệnh của em

Định mệnh của em

"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."

Những năm tháng không quên

Những năm tháng không quên

Hưng và Khánh, hai cậu học sinh với tính cách đối lập, tình cờ gặp nhau trong lớp học thêm và dần trở thành bạn thân qua những lần cùng chia sẻ sách vở, bài học. Họ gắn bó qua các kỳ thi căng thẳng, những buổi ôn luyện, và cả những giấc mơ về tương lai: Hưng muốn trở thành kỹ sư, còn Khánh mơ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ.

back to top