Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mẹ của con, giá như con có thể nói

2021-04-18 01:25

Tác giả: Mèo nhỏ ngủ ngày


blogradio.vn - Mẹ tôi, đã dùng thời gian và sự hy sinh chẳng thể kể hết mà đặt hết cho tôi. Mẹ đã lấy sự lao khổ làm vui lòng chịu lấy, mẹ tôi đã yêu tôi nhiều hơn chính bản thân mình.

***

Mẹ và con, hình như cách nhau bởi tấm kính của quá khứ. Mẹ tôi và tôi như hai cực của nam châm vậy, cứ mỗi khi nói chuyện là chẳng thể nào hòa thuận cho nổi. Từ nhỏ tính tình tôi đã thật xấu cứ hay giận dỗi, oán trách lại ích kỷ. Mẹ tôi đã đánh cược với thời gian để tôi được thay đổi.

Ngày còn nhỏ, có lần tôi bị ốm, thế mà mẹ cứ càm ràm chẳng thôi, tôi đã nghĩ rằng: con chết đi cho mẹ vừa lòng. Khi tôi thiu thiu ngủ, tôi thấy tiếng mẹ thở dài, rồi sờ tay lên trán tôi, theo phản xạ tôi đã đẩy tay mẹ ra. Dù không nhìn thấy nét mặt mẹ khi ấy nhưng chắc hẳn mẹ đã đau đớn đến chng nào.

Vì là đứa bướng nhất nhà, lại lầm lỳ ít nói, mẹ tôi dường như không thể nói nổi tôi, cho đến một đoạn thời gian tôi chuẩn bị vào đại học, mẹ dường như có buồn rầu hơn, có ít cãi vã với tôi hơn. Hồi đó tôi chỉ mong mau mau được đi ra khỏi ngôi nhà này, được tự do dưới bầu trời rộng lớn, được làm điều mình thích mà không ai ngăn cản nói nay nói kia. Nhưng khi tôi đi đi học xa nhà, xa nơi mà tôi đã từng chẳng muốn ở lại, tôi mới thấy ngôi nhà có mẹ ở thật tốt biết bao. Tháng ngày nhọc nhằn kiếm thêm nhưng đồng tiền nhỏ bé, tôi mới hiểu mẹ thương tôi đến dường nào, dù ở nhà thiếu thốn mọi bề, nhưng mẹ lại chắt chiu gửi tiền cho tôi ăn học.

Có lần, khi không thể liên lạc được với tôi mẹ đã định ngay trong đêm mà đi xuống chỗ tôi, nhưng mọi người không cho đi. Cho tới sáng sớm hôm sau, tôi gọi điện về, giọng mẹ tôi lạc đi mà nói rằng, tôi thật là đứa mẹ tôi lo lắng nhất, sợ tôi không hòa nhập được, sợ tôi ở một mình bị ốm đau, bị làm sao đấy,... Mẹ tôi, nếu mà cân đo tình yêu mẹ dành cho tôi - là đứa con xấu tính xấu nết nht nhà thì đáng ra, mẹ phải bỏ mặc tôi khi tôi quá bướng bỉnh, cái gì cũng không nghe, cái gì cũng theo ý mình mới phải. Nhưng mẹ tôi, vẫn chậm dãi mà chờ đợi tôi nhìn về phía mẹ, mẹ tôi dù hy vọng tôi chăm về lắm nhưng cứ giấu mãi nổi niềm trong tấm lòng.

Mẹ tôi, đã dùng thời gian và sự hy sinh chẳng thể kể hết mà đặt hết cho tôi. Mẹ đã lấy sự lao khổ làm vui lòng chịu lấy, mẹ tôi đã yêu tôi nhiều hơn chính bản thân mình. Vì hai mẹ con chưa bao giờ nói những lời tình cảm với nhau, nên tôi cũng thật muốn một lần được nắm lấy tay mẹ tôi và nói thật con xin lỗi và xin cảm ơn thật nhiều. Mẹ tôi chưa bao giờ nghĩ rằng nuôi lớn con cái là vất vả, nuôi con cái để được nó nuôi lại, vì tôi dù lấy cả cuộc đời này cũng không đền đáp được công lao sinh thành ấy. Giá như tôi chín chắn hơn một chút, giá như tôi hiểu chuyện hơn một chút, giá như tôi ngoan ngoãn hơn một chút thì có lẽ khoảng cảnh giữa mẹ và tôi đã ngắn hơn một chút.

Dù biết là nếu không nói ra chắc ích chi, nhưng tôi vẫn muốn viết ra đây lời cảm ơn mẹ tôi là người đã lấp đầy trái tim tôi bằng sự nhẫn nhịn, yêu thương và tha thứ. Cảm ơn trời vì đã gửi mẹ như một thiên sứ đến bên cuộc đời tôi, mẹ đã cho tôi được nương náu dưới đôi cánh mẹ, và gìn giữ tôi bằng cả cuộc đời mẹ. Thật cảm ơn mẹ nhiều, con yêu mẹ, mẹ của con!

© Mèo nhỏ ngủ ngày - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

 

Trà nguội rồi, em mang cho anh cốc nhé! l Truyện Hay

Mèo nhỏ ngủ ngày

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.

Lời hẹn cây xấu hổ

Lời hẹn cây xấu hổ

Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

back to top