Mầm cây đậu đỏ
2015-02-05 01:00
Tác giả:
Sáng sớm, cậu bé thức dậy thấy trời vẫn còn se lạnh dù những ngày lập đông đã qua đi từ lâu lắm rồi, làn gió xuân bắt đầu phe phẩy ngang dọc thổi quanh khu vườn nhà cậu bé. Đám cây cối trong vườn sau mấy ngày rét như cắt da cắt thịt kéo dài đến độ chỉ toàn những cành nhánh trụi tơ, nay đang lên chồi nảy lộc. Những chú chim sẻ buổi sáng cũng đáp xuống cây mận gai già cỗi trước hiên nhà ríu ra ríu rít, chỉ có tôi là thong dong đang nằm lọt thỏm trong lòng bàn tay cậu bé. Hơi ấm từ cậu ấy truyền qua khiến tôi cảm giác mùa đông về không lạnh lẽo như tôi tưởng, mà hơi ấm này còn mang mùa xuân đến rất gần.
Từ ngày đầu tiên đặt chân vào khu vườn, tôi đã được quan tâm một cách đặc biệt âu yếm từ cậu bé. Ân là tên cậu chủ nhỏ của tôi, nhưng mọi người trong nhà hay gọi cậu ấy là Nấm Mèo, đơn giản vì tóc của cậu ấy giống hệt như một cây nấm. Năm nay Nấm Mèo đã mười sáu tuổi, vẫn còn hơi nghịch ngợm một chút nhưng trông cậu ra dáng người lớn hẳn. Chúng tôi làm bạn với nhau được gần hai năm. Cũng xin nói thêm chút xíu về cuộc gặp gỡ giữa tôi và Nấm Mèo. Hồi đó, ông chủ tôi tức là bố của Nấm Mèo trong một lần đi công tác về, ông đã mua những hạt đậu đỏ làm quà tặng cho con trai mình vì biết cậu rất thích cây cối và những hạt mầm, nên khi nhìn thấy những hạt đậu đỏ tí hon, cậu reo lên sung sướng rồi quyết định ra vườn trồng thử. Dưới tán cây mận gai, trong chậu kiểng nhỏ, Nấm Mèo ngồi tỉ mẩn xới đất, gieo mấy hạt đậu vào. Nhìn cách cậu ấy chăm chút từng li từng tí cho cái chậu kiểng của mình, tôi mới thấy hết tình yêu thiên nhiên trong cậu lớn đến dường nào. Mãi đến sau này tôi cũng không bao giờ quên được tình yêu của Nấm Mèo dành cho tôi.
Thế là từ đó, tôi tập làm quen với cái mùi nồng nồng và sự ẩm ướt của đất. Khu vườn quanh tôi không bao giờ khô héo, có vẻ như ngày nào chúng cũng được uống nước đủ đầy, là do bàn tay chăm sóc rất nhiệt tình của Nấm Mèo. Cho đến một hôm, tôi nhận ra, tôi sắp không còn là hạt đậu nữa, tôi cảm nhận rõ dòng nhựa đang chảy trong tôi, mầm non đang cựa quậy trong tôi .Thậm chí một vài lần nhìn qua khe đất, tôi thấy những tia nắng nhỏ xíu đã nằm bên cạnh mình tự bao giờ, như để gửi đi thông điệp, rằng ở đâu đó ngoài kia Mặt Trời đang chờ đón tôi từng ngày khi tôi thật sự có thể tách ra từ kẽ đất vươn lên. Như một niềm tin mạnh mẽ, tôi cố hấp thụ nước, hấp thụ ánh sáng và cố vươn lên .Tôi tin chắc vào một ngày không xa, tôi sẽ trở thành một cây con, rồi sẽ lớn, sẽ giúp ích cho mọi người, đặc biệt là Nấm Mèo, chính cậu đã đem đến cho tôi niềm hạnh phúc này. Có lẽ từ hôm nay, tôi sẽ sống những ngày thật khác.
Hai tuần trôi qua, dài ngoằng.
Rồi ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi cũng đã đến. Hôm nay chính xác là ngày tôi hạnh phúc nhất, chẳng phải mơ cũng chẳng phải mộng mà có rất nhiều mầm cây như tôi cùng chứng kiến, tôi đang ủ mình dưới nắng, Mặt Trời thì đang mỉm cười trên kia. Thành công rồi, cuối cùng tôi đã tách được từ lớp đất ẩm để vươn lên khỏi mặt đất, cơ thể tôi đã thay đổi, cái hạt đậu nhỏ xíu, khô queo ngày nào giờ là mầm non xanh um tràn đầy sức sống. Tôi bây giờ đã khác, xung quanh tôi, những bạn bè chơi thân thiết với tôi tất cả đều cố gắng vươn lên. Chà, xem mấy chị cúc đại đóa cạnh tôi này, là của Nấm Hương trồng đấy đang e ấp những nụ hoa bé xíu, gọi Tết về sớm đây mà, cô nàng thiên lý kia đúng là điệu đà khi khoe những đường nét mềm mại, uyển chuyển, còn anh bạn trúc nữa chứ, anh ta cao chót vót mỗi lần ngước lên là tôi muốn quẹo cổ luôn, ai bảo tôi lùn nhất bọn. Nhưng điều đó chẳng sao, cuối cùng tôi đã thấy Mặt Trời, đã là một thành viên trong khu vườn này. Có tiếng bước chân từ xa, thì ra là cậu chủ Nấm Mèo.
- A ha ! Chào mừng bạn hiền, cuối cùng bạn cũng lên mầm rồi. Một, hai, ba, bốn, được bốn cây. Hay lắm !
Nhìn gương mặt Nấm Mèo, nụ cười rạng rỡ và cả đôi mắt lấp lánh niềm vui kia nữa, tự dưng tôi thấy yêu quý cậu ấy lạ lùng. Cảm giác giống như tôi được sinh ra thêm một lần nữa vậy.
- Làm gì đó nhóc ? – Tiếng Nấm Hương vọng lại từ chỗ cây mận .Thì ra hôm nay không chỉ có Nấm Mèo, khu vườn còn có sự xuất hiện của Nấm Hương. Họ là chị em và cũng giống như Nấm Mèo, Nấm Hương là tên tôi đặt cho cô chủ.
Nấm Mèo bê cái chậu kiểng có bốn cây nhỏ xíu lại đưa lên trước mặt Nấm Hương, cười tươi rói.
- Mấy hạt đậu của em lên mầm nè chị!
- Chị thấy lâu rồi, mà em trồng chi vậy. Để ăn hả ?
- Không phải ăn. Em đang thí nghiệm cho bài thực hành đầu tiên của môn sinh học.
- Bài thực hành cũng đâu cần phải chăm chút kỹ vậy ! – Nấm Hương sờ tôi một cái rồi nhìn sang Nấm Mèo. - Chị nghĩ em không cần tốn nhiều công sức, chỉ cần gieo xuống đất ẩm, nửa tháng sau chúng sẽ từ từ bò dưới đất chui lên thôi à.
- Em hiểu, em chỉ muốn dành chút tình cảm đặc biệt cho mấy cây con này.
- Nhưng tưới nhiều nước là không tốt đâu nhóc. Sẽ bị ngập, bị úng, rồi sau đó là chết đấy!
- Hìhì ! – Nấm Mèo nhe răng cười. - Chị khỏi lo, em tự biết chăm sóc cho cây của em.
- Ừ, để xem Tết này chậu cúc đại đóa của chị và mấy cây đậu đỏ còi cọc của em, chậu nào đẹp hơn nhé !
Nấm Hương nói xong câu đó, cô rảo bước nhanh về phía cánh cửa sắt dẫn vào nhà. Khu vườn chỉ còn lại Nấm Mèo, cậu ngồi bệt xuống đất, vừa nghịch lá mận vừa nhẩm theo giai điệu của một bài hát nào đó phát ra từ MP3 để trong túi. Bất chợt một chiếc lá khẽ lìa cành và đang cùng gió chao nghiêng. Nấm Mèo vội chạy theo chiếc lá, chạy theo cơn gió, cho đến khi chiếc lá rơi xuống mặt đất, nhưng cậu chụp hụt, dù chỉ một giây trước nó khẽ chạm vào thân hình mỏng manh của tôi.
Từ sau hôm đó trở đi, hầu như ngày nào Nấm Mèo cũng ra vườn với lũ chúng tôi. Cả đám, không ai nằm ngoài sự quan tâm của cậu chủ. Những buổi chiều, Nấm Mèo ngồi dưới gốc mận nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, kể cho chúng tôi nghe hàng tá chuyện vụn vặt, lượm lặt từ cuộc sống bên ngoài, chẳng hiểu đầu đuôi ra sao mà chuyện nào cũng thú vị. Có hôm cậu ấy kể cho bọn tôi nghe về Nấm Hương và Vĩnh, chàng trai trên mức bạn bè của cô chủ. Dạo gần đây không thấy Vĩnh đến nhà chơi, qua lời kể của Nấm Mèo tôi mới biết thì ra giữa họ đang xảy ra chiến tranh lạnh. Nấm Hương là cô nàng kiêu kỳ, không đời nào cô ấy lại làm hòa trước với Nấm Rơm (tên tôi mới đặt cho anh chàng Vĩnh). Nghe Nấm Mèo kể chuyện làm tôi biết nhiều hơn về những người cậu quan tâm, về nhóm bạn thân nhất của cậu và cả một người mà người đó không muốn cậu vượt qua mức tình bạn nhưng tình cảm của cậu lại trên mức tình bạn. Ôi, rắc rối thiệt .Tình cảm con người chỉ mới nghĩ đến thôi đã thấy giống như mớ bòng bong.
Song có một điều tôi chắc rằng mỗi đứa trong bọn tôi sẽ cố gắng làm cho khu vườn ngày càng đẹp hơn, để mang đến nhiều niềm vui cho những chủ nhân của khu vườn.
Một ngày mới lại bắt đầu. Hôm nay Nấm Mèo ra vườn sớm, cậu nhìn chăm chăm vào tôi, đột nhiên thốt lên, “Nhóc đã ra nụ rồi sao”. À, đó là lý do cậu ấy nhìn tôi kỹ như vậy. Chính tôi còn chưa kịp nhận ra nữa mà, nhưng lúc này tôi đang tràn ngập niềm vui .Từ hôm nay tôi sẽ dành hết chất dinh dưỡng để nuôi bé nụ này, là kết tinh tình yêu của tôi và Nấm Mèo đấy. Buổi chiều, Nấm Hương ra thăm vườn, một mình, lần đầu tiên tôi thấy cô chủ đi một mình, tôi háo hức chờ đợi vẻ ngạc nhiên của cô khi thấy tôi ra nụ và chờ đón những cái vuốt ve ân cần, trìu mến. Nhưng Nấm Hương cứ ngồi ủ rũ dưới gốc mận, chẳng nói chẳng rằng, làm tôi cũng sốt ruột không biết chuyện gì đã xảy ra với cô. Rồi tôi nghe cô lẩm bẩm. “Sao cậu lại đối xử với tớ như vậy .Tớ đã làm sai chuyện gì mà bắt tớ phải xin lỗi cậu, chính cậu đã coi thường tớ. Cậu là đồ xấu xa, đừng bao giờ bén mảng đến đây nữa. Đồ xấu xa”.Thì ra cô ấy đang nguyền rủa Nấm Rơm. Có vẻ như chuyện giữa họ rất nghiêm trọng, thảo nào Nấm Mèo gọi Nấm Hương là cô nàng thời tiết, sáng ngân nga hát vi vu, trưa gắt gỏng, bỏng rát, chiều về lại buồn rười rượi. Đến Nấm Mèo cũng khó gần gũi với cô huống chi anh chàng Nấm Rơm kia. Nhìn cô chủ, cậu chủ, thật tình tôi chẳng vui nổi, dù tôi mới biết mình vừa có thêm một chiếc nụ nhỏ xinh.
Những ngày nắng tháng mười hai trôi qua nhanh nghĩa là Tết đang đến. Sáng nay, mở mắt ra, tôi đã cảm nhận không khí xuân rộn ràng khắp vườn, đỗ quyên đỏ rực, hoa lan tươi tắn, cúc đại đóa vàng ươm. Các bạn tôi ai nấy đều đang vui vẻ thì bất chợt một cơn gió thổi thốc tới, cơn gió mạnh đến mức làm mấy cành mận gai cũng phải rung rinh. Ầm. Một phát như trời giáng. Chẳng biết bấu víu vào đâu, tôi tự nhủ kiểu này mình chết chắc. Nhưng vào giờ phút quan trọng đó, tôi thấy Nấm Mèo đang ở trước mắt tôi và cành mận đã gãy rớt xuống trúng chân cậu .Thì ra, khi nghe tiếng gió thổi Nấm Mèo đã chạy ra vườn, kịp lúc đỡ cành mận để cứu bọn tôi và cả cây bonsai của ông chủ. Nấm Hương nghe tiếng động ngoài vườn, cô cũng chạy ra, hốt hoảng.
- Em sao vậy nè, Nấm Mèo ?
Vừa hỏi cô vừa kéo cành mận qua một bên rồi gọi điện thoại cho ai đó, tôi nghĩ chắc cô gọi người đến giúp đưa Nấm Mèo vào bệnh viện.
Một ngày, hai ngày, ba ngày… đã bảy ngày trôi qua, tôi vẫn chẳng biết được chút xíu tin tức nào từ cậu chủ, chúng tôi chỉ còn cách im lặng và chờ đợi và dõi theo từng gương mặt thân quen đầy xúc động ấy. Đó cũng là những ngày khó khăn nhất của tôi khi không có Nấm Mèo bên cạnh. Nhưng sau tất cả, tôi vẫn tin cuộc sống luôn tồn tại điều kỳ diệu, là những khoảnh khắc tồi tệ sẽ phải đi qua, những điều tốt đẹp hơn sẽ đến. Cuối cùng, chúng ta sẽ ổn thôi.
Buổi sáng một ngày giáp Tết. Bầu trời trong veo. Những chùm hoa nắng đậu dịu dàng trên tán lá mận gai. Nấm Hương bước thong thả sau lưng Nấm Mèo ra vườn .Tôi bất ngờ khi thấy cậu ngồi trên xe lăn cạnh bên treo cái giỏ innox đựng mấy hạt đậu đỏ.
- Em xòe tay ra đi ! – Nấm Hương ngồi xuống trước mặt Nấm Mèo.
Tôi thấy cô đặt vào lòng bàn tay Nấm Mèo mấy hạt đậu đỏ, nói.
- Nó sẽ tách từ lớp đất chui lên, nhanh thôi và nhú lên hai tai lá xanh non. Giờ chị mới biết trồng đậu đỏ cũng thú vị lắm. Em giữ lấy mà trồng, chị tin những hạt mầm đậu đỏ sẽ giúp em mau khỏe lại, vì chúng yêu em cũng như em đã bất chấp hiểm nguy để cứu những mầm cây đang ra nụ.
- Chị biết không ? – Giọng Nấm Mèo yếu ớt nhưng tôi nghe rõ từng tiếng một. Khi cầm những hạt đậu đỏ của chị, nó như mang lại cho em một cảm giác xuyến xao, như những niềm hy vọng sắp nảy nở từ lòng bàn tay em. Năm mới đến rồi, chúng ta có quyền hy vọng, đúng không chị.
- Ừ, chị cũng nghĩ như em vậy đấy !
Lần đầu tiên tôi mới thấy một nụ cười hạnh phúc thật sự sau rất nhiều ngày giông bão. Nhất là lại được nhìn thấy nụ cười của Nấm Hương khi anh chàng Vĩnh mang đến khu vườn một cành mai rừng tặng cô, không biết ý gì nhưng có vẻ Nấm Hương rất vui. Và nụ cười của Nấm Mèo nhẹ nhõm như một buổi sáng mùa xuân. Cuối cùng thì những người tôi yêu quý đều đã có được những “happy ending”, dù không giống như tôi tưởng tượng nhưng đó vẫn là “happy ending”.
Ngày mai, ông chủ về, thể nào ông cũng mang theo một cành đào. Và Tết bỗng dưng trở nên thật trọn vẹn. Bên cạnh tôi, cúc đại đóa vàng ươm trong sắc màu rạng rỡ, đấy là niềm khao khát như đất trời khát khao chờ cánh én báo tin xuân.
- Phong Lin
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.