Lặng yêu
2013-09-11 12:15
Tác giả:
Cũng là con đường ấy chút lá rơi ngân nga giai điệu vu vơ. Vẫn là cánh cổng sắt ấy in hằn lớp vỏ han gỉ của thời gian mà nay đã khác rồi.
Người ta nói hắn là một gã trai si tình, khờ khạo. Phải hắn đang chờ đợi, đang tự ru mình trong những hoài niệm xa xăm, tự vỗ về mình bằng cái khái niệm niềm tin, hi vọng và lời hứa hẹn vô văn tự.
Có những buổi chiều, gã lang thang quanh căn nhà ấy, đưa mắt qua cái hàng rào chăng đầy hồng dại và dâm bụt, nhìn chăm chăm vào cái khoảng sân trống vắng rồi lắc đầu thở dài ngao ngán, quay đi. Hắn nhớ cô bé ngày nào vẫn ngồi lê la khoảng sân ấy chờ hắn đến chơi ô ăn quan, chơi bắn dây chun, và để nghe hắn kể những câu chuyện không đầu không cuối.
Người ta bảo hắn là một thằng bé kì lạ vì hắn có một tình bạn thơ bé kì lạ, chẳng chọn ai mà lại chọn một con bé câm tật nguyền để tâm sự, phải chăng là có vấn đề. Tình cảm vốn dĩ là vấn đề khó lý giải, không thể đoán trước và tính toán, nó có thể bất chấp mọi quy luật logic mà khoa học đề ra. Hắn nói: “Người ta câm về mặt thể chất nhưng tâm hồn và trái tim thì không câm lặng, ánh mắt thì biết nói lên tất cả”.
Một buổi chiều của 10 năm về trước, khi đang tha thẩn đi học về ngắm nhìn những con diều chao liệng trên trời hè vi vu tiếng sáo diều, gã bắt gặp mấy đứa trẻ lớn bé lít nhít quây lại đứa thì chửi, đứa thì giúi đầu và đẩy một con bé đi. Con bé không biết chống cự, ánh mắt bất lực nhìn chúng nó. Trông con bé kìa, quần áo xộc xệch thảm thương, khuôn mặt nhọ nhem theo kiểu con nhà không được chăm sóc dạy dỗ cẩn thận. Sao con bé im lặng thế, nói gì đi chứ sao lại để chúng nó bắt nạt thế kia, chí ít phải biết khóc để ăn vạ chứ. Máu anh hùng nổi lên, hắn đến hét to :
- Sao chúng mày làm thế ?
Lũ trẻ lờ đi :
- Ê, con câm, lần sau mà giành đồ với tao thì… - nói đến đây một đứa bé lại dúi nó một cái? Đoạn quay sang thằng bé - Nó bị câm chỉ biết ăn và đi giành đồ chơi của người khác thôi, xấu lắm. Mẹ nó thì cướp chồng của người khác, còn nó thì bé tí mà biết cướp đồ của người khác, nói rồi một đứa khác đẩy nó một cái ngã nhào .
Hắn khi ấy, ngẩn ngơ không biết nói gì, nhìn lũ trẻ đi mất rồi cúi xuống đỡ con bé kia dạy. Con bé nhìn thấy hắn mừng rỡ tay vẫn cầm chiến lợi phẩm vừa dành được là một con búp bê trên tay, ê a vài câu, mãi sau mới chịu đứng dậy.
Hắn vốn cũng là một đứa trẻ mồ côi thiếu sự chăm sóc của mẹ, từng bị chúng nó trêu chọc và bắt nạt nên tự dưng thấy tự sâu trong lòng có một niềm đồng cảm dung dị. Hắn lấy cái khăn trong cặp, lau mặt cho con bé, trông con bé cũng tầm tuổi như đứa em gái nhỏ ở nhà của hắn, mà anh trai thì phải biết bảo vệ cho em gái vậy thôi. Ừ, trông con bé cũng xinh xắn đấy, da trắng hồng, mắt sáng như sao lấp lánh, mỗi tội không biết nói .
Hắn lau bàn tay đầy bụi bẩn và còn vài vết máu rớt vì vựa bị cào cấu cho con bé rồi dắt nó đi, con bé vứt tay hắn ra, như sợ hắn cướp mất con búp bê, thái độ không mấy nhã nhặn. Mà hình như nhà nó cũng gần đây thì phải. Thoáng thấy một bóng người đi trên chiếc xe đạp cà tàng, hai bên hông xe chất đầy giấy vụn và đống phế liệu hỏng, hắn nhận ra đó là cô bán đồng nát vẫn đi về qua ngõ. Con bé mắt sáng lên, trở nên nhanh nhẹn, nhảy như chân sáo đi về phía chiếc xe đạp còn quay mấy vòng. Hôm nay cái xe dường như nặng hơn mọi hôm, nó đi lại gần nhìn thấy cô áo ướt đẫm mồ hôi, tần ngần tháo cái khăn bịt mặt ra nhìn con gái âu yếm rồi, quay sang nhìn nó:
- Cháu là? Con bé nhà cô lại nghịch dại gì rồi phải không?
- Không đâu cô ạ, em nó vừa bị bọn trẻ trong xóm bắt nạt và đánh vì giành đồ chơi với chúng nó, lần sau cô đừng cho em ra ngoài nhiều.
- Cháu ngoan quá! Cảm ơn cháu.
Hắn chăm chú nhìn cô, nghe nói gần 30 mà cuộc đời cay đắng quá, một mình còm cõi nuôi đứa con tật nguyền, gã chồng hờ mất rồi chả để lại được gì ngoài những lời cay đắng và độc địa của thiên hạ, rồi sự lo lắng cho đứa con thơ ngây tật nguyền bị kì thị. Những vết rạn nơi khoé mắt đã tố cáo những trằn trọc và dằn vặt hàng đêm .
- Em nó không có bạn đâu, mọi khi cô khoá cửa vào ấy chứ, nhưng nghĩ cũng tội không thể để nó ở trong nhà mãi được, mà có mấy lần nó tự mở được khoá đi ra ấy. Giá mà nó được như mấy đứa trẻ cùng trang lứa.
Tiếng ho khan kéo dài nặng nhọc như đè lên trong không gian nỗi ám ảnh vô hình. Trời đã chiều, hắn gật đầu chào cô rồi ra về, quay lại cười tươi, giơ tay vẫy chào con bé câm, mắt tròn xoe nhìn nó, giơ tay lên khua khua điệu bộ như một đứa trẻ năm tuổi.
Từ bé, hắn là một thằng con trai nhạy cảm biết nghĩ về gia đình. Hắn hiểu cả những giọt nước mắt của cha rơi trong lòng mỗi ngày xuân thắp nén nhang lên bàn thờ của mẹ, hiểu cả những trằn trọc hàng đêm của ông ấy. Hắn nhìn cuộc sống bằng một trái tim biết yêu thương.
Mấy lần sau, hắn vô tình đi qua nhà con bé câm, thấy nó bị nhốt trong nhà, đưa cánh tay ra khỏi cổng sắt, bàn chân dướn lên như cầu cứu một sự giúp đỡ, trông nó như một cánh chim khát tự do, khát cái cuộc sống bên ngoài khung cửa sắt. Hắn bước lại, giúi vào tay nó một nắm dây chun, chiến lợi phẩm chiều nay hắn giành được. Con bé tròn xoe mắt lần nay nhìn hắn cười thật tươi, ê a cảm ơn. Hắn thấy con bé cũng không khó bảo lắm đâu, nhìn nó chơi ngoan ngoãn với đám đồ chơi cũng dễ thương đấy chứ!
Rồi một vài lần nữa, hắn qua đó, thấy cánh tay con bé giơ ra vẫy chào, cánh tay vùng vẫy muốn thoát khỏi cánh cổng giam cầm nó với khung trời rộng ngoài kia, cánh tay muốn bỏ cái vỏ kì thị để hoà nhập với thế giới xung quanh đầy màu sắc, hắn lại đưa mắt qua song cửa. Con bé nhìn thấy người bạn tự dưng vui vẻ lạ thường, khép nép và biết điều không quậy phá nữa.
Hắn dạy con bé chơi ô ăn quan, chơi bắn bi bắn dây nịt, chơi xếp hình. Hắn làm tặng con bé mấy cái chong chóng và đặt lên bãi cỏ xanh, nó tít mắt cười nhìn chúng quay vù vù trong gió. Con bé bướng bỉnh nghịch ngợm, có đôi khi làm hắn phát bực muốn hét lên nhưng nhìn nó cười chẳng hiểu sao hắn hết bực mình. Hắn đọc được trong mắt nó những suy nghĩ. Phải, nếu không nói được con người ta có hàng trăm ngàn cách khác để diễn tả những gì mình nghĩ cho người khác biết. Khi nó hờn, nó sẽ bặm môi, lúc tức giận, hai con mắt của nó giương to hết cỡ, tay ngọ nguyậy không yên còn lúc vui nó sẽ cười tít mắt. Đơn giản thôi !
Ngày tháng trôi đi trong những niềm vui thơ bé, trong ánh mắt cười của trẻ thơ lấp lánh bình yên. Có ai lại như hắn đem hết buồn vui tâm sự kể hết tuốt tuồn tuột kể cho một con bé câm từ chuyện bị điểm kém, bị bạn bè trêu trọc, chuyện chi buồn đều được giãi bày hết. Hắn kể cốt chỉ để cảm thấy có người bên cạnh, biết rằng mình không lạc lõng. Mỗi lần ấy, con bé câm chỉ im lặng, nghe hắn nói, không biết nó hiểu gì không nhưng cũng có đôi khi gật gật đôi khi trong mắt nó có một nỗi buồn màu nâu.
Ngày con bé đi học xa, hắn biết tin tự dưng thấy buồn, lẽ ra hắn phải vui vì cô được biết đến ánh sáng của tri thức được cắp sách tới trường như bao người khác, được hoà nhập nhưng điều ấy đồng nghĩa với việc cô phải xa hắn mà không biết là bao lâu nữa. Hắn tự dưng ghét cái dự án ấy chỉ vì nó mà hắn không còn người để tâm sự nữa. Dự án hỗ trợ dạy trẻ em câm điếc hoà nhập với cộng đồng về nơi cô bé ở, thế là từ nay đôi tay ấy đã không còn phải vùng vẫy để thoát ra khỏi cánh cửa ấy nữa. Lần đầu tiên người ta thấy cô bé tự mở cánh cửa sắt giam cầm bao lâu nay cùng mẹ bước ra ngoài đi tìm một chân trời mới.
Ngày đưa cô bé đi, mẹ cô gọi hắn đến, hắn tự dưng thấy cái gì nghẹn ngào trong lòng mà một thằng con trai 15 tuổi không biết gọi nó là cái gì, hắn chuẩn bị một món quà cho cô đó là một hộp chong chóng đầy màu sắc, vì hắn muốn mỗi khi gió thổi chong chóng quay tròn, cô bé sẽ cười, chỉ vậy thôi. Cô bé cầm món quà, ê a cảm ơn, mắt cười tít bịn rịn nhìn hắn rồi quay đi, bất chợt lúc hắn đi rồi được mấy bước, cô bé chạy lại hôn chụt vào má hắn một cái rồi ngượng ngùng chạy đi mất. Hắn bất ngờ đỏ mặt, có chút gì đó nhè nhẹ vu vơ len lỏi trong tim rât ngọt và êm đềm.
Hắn thấy nhớ cô bé, biết bao giờ mới được gặp lại, với một người bình thường đi xa đã khó liên lạc huống chi một người như cô không biết nói, chưa biết đọc biết viết gì hết. Nhưng từ sâu thẳm con tim, hắn vấn tin vào một ngày nào đó.Vì hắn biết cô bé sẽ biết rằng ở một nơi nào đó, có mọt người bạn ấu thơ luôn bên cô và nhớ về cô.
Mấy năm rồi, hắn vẫn tin và đợi chờ như thế. Hắn chờ đợi chút tin tức hiếm hoi từ mấy bà hay tám về hai mẹ con cô bé giờ ra sao, chắc có lẽ giờ này số phận đã thay đổi hai mẹ con đã khác. Rồi hắn gối đầu nghĩ về những kỉ niệm ngày xưa, nhớ ánh mắt cô bé im lặng nghe hắn luyên thuyên kể chuyện, nhớ đôi môi hờn giỗi và cái hôn rất vội lúc chia xa. Nhớ, nhớ lắm. Có hôm hắn nghe loáng thoáng người ta bảo, mẹ cô bé xuống đó vào làm nấu ăn trong một viện dưỡng lão nào đó, cô bé được đi học trong trường dành cho học sinh câm điếc và có chút tiến bộ.
Hắn ở nhà, tự mua sách, xem tivi người ta dạy về giao tíếp bằng ngôn ngữ cử chỉ để một ngày nào đó có thể nói chuyện với cô một cách thật sự chứ không phải qua ánh mắt nữa. Hắn thấy mình viển vông và phì cười. Hai mươi tuổi, hắn có mối tình đầu với cô bạn sinh viên cùng lớp đại học cô gái xinh xắn đảm đang nhưng mỗi lần hắn nói, cô đều không muốn lắng nghe mà chỉ muốn được chiều chuộng như một bà hoàng bắt người khác phải cung phụng. Hắn mệt mỏi và những lúc cãi vã lại nhớ đến cô bé khi xưa.
Một ngày nọ, hắn về quê, cố tình đi bộ về nhà qua cái ngõ xưa ấy đường dài thêm gấp đôi để chỉ tìm thấy một điều gì đó thân thuộc và bình yên. Càng lớn những suy nghĩ và phiền muộn càng dày lên, hắn lầy lội trong đống rác của chính mình mà không tìm được ai để giải thoát. Hắn nhớ cô bé ấy, và tự hỏi không biết giờ cô đang ở phương trời nào, chợt mìm cười vu vơ và hắn đi. Rồi hắn suýt ngã ngửa khi nhìn thấy một cô gái cao ráo xinh xắn đang quét cổng, bàn tay miết vào một làn rêu bên khung cửa, đôi môi chúm chím thổi những hạt bụi bay, đôi mắt biết cười đang nhấp nháy. Hắn thấy tim mình đập rộn ràng, bước thât chậm để tiến gần từng chút một để nhìn vào khuôn mặt ấy, rõ nét từng chi tiết. Bất chợt hắn thấy tim mình khựng lại, có cái gì nghẹn ứ trong cổ họng, hắn thốt ra thật khẽ mà thật rõ ràng: “Hương!”
Cô bé thấy một hình bóng quen thuộc, nghe thấy tiếng nói, quay lại, nhìn chăm chăm vào ánh mắt đang nhìn mình, mìm cười và tự chỉ vào mình. Phút bỡ ngỡ ban đầu, họ nhận ra nhau, hắn định ôm chầm lấy cô bé mà chợt nhớ ra là giờ cả hai đã lớn. Hai người họ bắt đầu câu chuyện sau thoáng bất ngờ bằng ngôn ngữ cử chỉ và những tiếng ê a. Hương dịu dàng và xinh đẹp, càng lớn càng duyên dáng, duy chỉ có nụ cười tít mắt như một đứa trẻ không hề thay đổi. Những ngày ấy hắn như được gặp lại chính mình ngày xưa được kể lại những câu chuyện đời của mìh, sau bao năm hội ngộ. Hắn bất ngờ khi Hương biết viết, họ trao đổi với nhau qua những mẩu giấy nhớ màu vàng xinh xinh và những sms nhỏ.
Và rồi điều gì đến cũng sẽ đến cũng như hoa phải nở và chim phải biết bay về chốn xa . Một buổi tối, hắn nhớ Hương và nhắn cho cô một cái tin: “I love you”. Không có reply, hắn hồi hộp đến nao lòng hơn cả lần đầu tỏ tình.
Rồi một vài ngày nữa, không thấy Hương nói gì, hắn bắt đầu suy nghĩ, có lẽ Hương đã có người yêu, dù sao hắn vẫn muốn nói với Hưong điều đó .
Sau những ngày im lặng, Hương hẹn hắn đến nhà, như ngày xưa sau cánh cổng sắt ấy , hai người bạn ngồi trên cái xích đu bằng gỗ, nói những chuyện vu vơ, hắn lại luyên thuyên và Hương lại mỉm cười như thường lệ. Hắn ngắt mấy bông hoa cỏ sữa trắng như những nhành lau khô tặng cho Hương và nhìn cô âu yếm, hắn lấy hết can đảm một lần nữa thì thầm:
- Dù sao chăng nữa …Anh vẫn yêu em !
Hương quay mặt đi không cười nữa, cô quay đi hướng khác, đôi mắt nhìn về xa xăm như không hiểu.
- Mình xin lỗi vì đã làm phiền Hương - nói rồi hắn cúi đầu, bật dậy và định lao nhanh về phía trước .
Bỗng một bàn tay kéo hắn ở lại. Trong gió thoảng, mấy khóm hồng nhung đưa hương thơm ngan ngát, có tiếng ai đó cất lên xé tan màn đêm:
- Em yêu anh.
Hắn sững người lại, chân trùng xuống, quay mặt thật nhanh về phía Hương, xúc động và bất ngờ đến nỗi, hắn suýt ôm chầm lấy cô:
- Trời, em biết nói sao, em nói lại xem nào, có thật em yêu anh không?
Tim hắn như nhảy tung ra khỏi lồng ngực khi nghe thấy tiếng Hương nói. Hắn lấy tay tự tát vào mặt cho đến khi Hương cầm cổ tay ngăn lại.
- Vâng, khi em đi kiểm tra ở dưới trường các bác sỹ nói rằng em bị chứng chậm nói, và qua tập luyện và điều trị em học nói dần dần và nói được. Thực ra, đã từ lâu rồi, em đã nghe được hết và hiểu những lời anh nói, em không định im lặng lâu đến thế chỉ là em muốn đợi. Xin lỗi vì em chưa bao giờ chia sẻ với anh được bất kì điều gì, nhưng em …em…yêu anh.
Đêm hôm ấy, dưới vầng trăng có phép màu nhiệm và ánh sáng tình yêu, có những tiếng cười và nụ hôn không bao giờ dứt. Gió đưa những yêu thương của một thuở không lời bay xa. Có một gã khờ cảm thấy bình yên lạ.
• Bài dự thi của Dương Bình Yên < Bluerock.pt@
Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.