Hương tóc mẹ
2014-09-22 01:09
Tác giả:
Đã lâu rồi tôi không còn nhổ tóc sâu cho mẹ, tôi cũng chẳng biết lần cuối cùng tôi nhổ tóc sâu cho mẹ là lúc nào nữa, tôi chỉ biết lần đó tôi đã khóc khi nghịch những lọn tóc rối của mẹ bắt đầu chuyển hoa râm.
Mẹ tôi có một sở thích là nhổ tóc sâu và dần cái sở thích đó của mẹ cũng trở thành thói quen của tôi khi rảnh rỗi. Tôi thích nghịch những lọn tóc rối của mẹ, tôi thích chải tóc cho mẹ, thích mân mê những sợi tóc ngập mùi hoa bưởi thơm lừng trên mái tóc mẹ. Tôi thích mùi tóc đấy, mùi tóc tràn đầy yêu thương.
Khi tôi học năm nhất đại học, cuộc sống của một sinh viên xa nhà xa gia đình xa bố mẹ xa mùi tóc ấy khiến tôi bơ vơ cô đơn giữa thành hố to lớn này, nhiều đêm tôi đã khóc ướt cả gối chỉ vì nhớ cái mùi tóc hương bưởi của mẹ, nhớ những sợi tóc sâu, nhớ những chiều hè tôi cùng mẹ gội đầu. Mùi tóc mẹ đã lớn lên cùng tôi, đi theo tôi suốt cả tuổi thơ mà chẳng bao giờ tôi quên nổi dù chỉ một lần.
Rồi một lần giữa cái thành phố chật hẹp này, vô tình hay hữu ý đã cho tôi nhìn thấy hình ảnh mẹ tôi từ một người phụ nữ không phải là mẹ đang ngồi gội đầu bên chậu hoa bưởi thơm ngát. Hình ảnh đó thật quen thuộc với tôi, hình ảnh mẹ tôi lại hiện về trong trí nhớ tôi, bà đang gội đầu bên chậu nước bưởi vừa đun thơm nức, bà đang gỡ mấy sợi tóc dính trên chiếc lược ngà cũ rồi thả xuống đất lấy chân xoa xoa vo tròn dắt lên tấm phên lợp bằng lá cọ.
Tôi nhớ mẹ tôi nhớ những lần mẹ chải tóc, tóc mẹ dài, những sóng tóc đen óng được mẹ đưa đều tay theo từng nhịp chải trông thật điệu nghệ làm sao. Mỗi lần mẹ chải tóc là mỗi lần tôi được hà hít cái hương thơm ngọt ngọt dịu dịu suốt bao năm qua. Mẹ chẳng một lần dùng dầu gội như tôi nhưng tóc mẹ vẫn đen vẫn mượt. Có lần tôi hỏi mẹ: “Sao mẹ cứ gội mãi cái nước đấy mẹ không chán à, lại mất công nữa, thà mẹ gội bằng một loại dầu nào đó chẳng phải nhanh hơn mà thơm hơn không?”. Lúc đó mẹ chỉ nhìn tôi mà cười rồi nói: “Là vì nhờ mùi này mà bố tìm thấy mẹ”. Là sao? Tôi nghệt mặt ra nhìn mẹ, mẹ lại cười thoái thác cho bố “Cô đi mà hỏi bố cô ấy, tôi đi nấu cơm đây”. Tôi lại đưa mắt tròn xoe nhìn bố với hy vọng bố sẽ cho tôi câu trả lời thỏa đáng nhất. Câu chuyện là thế này.
Hồi đó bố và mẹ là hai người hai làng cạnh nhau, nhưng làng mẹ vẫn còn tục lệ “trai làng phải giữ gái làng”, chính cái tục lệ đó mà nhiều cô đến tuổi lấy chồng vẫn không thể xuất giá được bởi hễ có con trai làng khác vào đều bị con trai trong làng làm cho sống dở chết dở, rồi lâu dần trai làng khác cũng chẳng dám đến nữa vì sợ bị đánh. Nhà dì bố lại ở làng mẹ, một lần sang thăm gì, đi qua đoạn cổng để vào làng nhưng lại bị chặn lại bởi đám trai làng mẹ, họ chặn bố lại hỏi lý do, bố đã bảo là sang thăm dì nhưng bọn họ vẫn không tin cứ đinh ninh là bố sang tán gái làng họ nên không cho vào. Bố định quay về thì gặp mẹ, bố nhờ mẹ nhắn với dì là bố sang thăm nhưng không vào được nên nhờ gì ra bảo lãnh cho bố vào. Thấy bố trong hoàn cảnh đấy nên mẹ nhận lời, nhờ có mẹ nhắn giúp nên dì mới ra bảo lãnh cho bố vào được.
Qua tìm hiểu bố mới biết nhà mẹ ở cách nhà dì bố không xa, lại con nhà gia giáo ngoan ngoãn nên bố định nhờ dì mai mối. Từ dạo đó bố chăm sang thăm dì hơn nhưng chủ yếu vẫn là sang nhà mẹ chơi, lần nào sang cũng mua bao thuốc hộp bánh mời mấy chú “bảo vệ gái làng”, với lại dì cũng từng ra bảo lãnh cho bố nên rồi họ cũng chưa qua cổng mà không cần người bảo lãnh nữa. Cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, khi các chú “bảo vệ gái làng” phát hiện bố sắp hái đi của họ một bông hoa đẹp thì bố cũng được lãnh một trận no đòn và bị cấm vào làng từ hôm ấy. Nhưng vì yêu mẹ nên bố không ngần ngại mà vẫn mò sang chơi, có hôm bố bị quẳng xuống mương làm mẹ sợ chết khiếp, sau lần đó rồi sau đó nữa bố vẫn không sợ mà vẫn sang, cuối cùng mấy chú thách bố nếu như bịt mắt lại đứng xa 5 mét mà vẫn nhận ra mẹ thì từ nay họ không cấm nữa còn nếu như bố không nhận ra thì đến cuối đời đừng hòng bước qua cổng làng một bước. Bố vừa mừng vừa lo với trò chơi oái ăm mà các chú đưa ra. Bố đang cá cược với chính duyên số của mình, nếu bố nhận ra mẹ thì cũng là duyên số mà nếu nhưu không nhận ra cũng là do bố mẹ không có duyên vợ chồng. Nghĩ thế nên bố chấp nhận. Lần lượt từng người được đưa ra đứng trước mặt bố nhưng bố vẫn chưa chọn ai cả, rồi đến người thứ năm xuất hiện và bố đã chọn người phụ nữ ấy. Khi bố vừa chọn xong thấy mọi người vỗ tay tán thưởng, bố nghĩ rằng mình đã chiến thắng, tuột chiếc khăn bịt mắt xuống bố vui mừng ôm lấy mẹ khi bố không chọn nhầm.
Kể từ đó bố được đặc cách qua lại giữa hai làng mà không còn sợ ai bắt nạt. Trong ngày cưới mọi người hỏi bố sao hôm đó bố nhận ra mẹ, bố cười vui vẻ mà trả lời rằng nhờ mùi thơm hoa bưởi từ tóc mẹ bay đến mũi bố nên bố mới nhận ra, ai nấy cười ồ mà vỡ òa trước câu trả lời của bố. Kể từ đấy mẹ chỉ gội đầu bằng hoa bưởi. Lấy mẹ về, bố trồng hẳn mấy cây bưởi chỉ để mẹ gội đầu, những mùa hoa bưởi bố còn hái hoa phơi khô cất vào túi cho mẹ dùng những mùa không có hoa bưởi, đôi khi tôi cảm thấy ganh tị với tình yêu mà bố dành cho mẹ, nó đẹp lắm.
Tôi rất ghét nhìn thấy những sợi tóc bạc trên đầu mẹ vì tôi hiểu rằng những sợi bác ấy đang báo hiệu cho tôi thấy mẹ tôi đang già đi, tôi và cả bạn nữa chẳng ai muốn nhìn mẹ già đi cả bởi mẹ là duy nhất là mãi mãi không có bất kỳ ai có thể thay thế được mẹ.
Mẹ tôi bị bệnh, những lúc trái gió trở trời tóc mẹ rụng nhiều lắm, mỗi lần nhìn mẹ chải tóc mà lòng tôi như thắt lại, mùi hương bưởi vẫn đó, nhưng sao tôi sợ thế, tôi sợ một ngày không còn nhìn thấy hình dáng mẹ ngồi chải tóc bên bậc thêm, không còn nhìn thấy mẹ vừa gội đầu vừa chải tóc và không còn được ngủi mùi hương bưởi vương trên tóc mẹ nưa, chỉ nghĩ thôi tôi đã chực khóc rồi. Tôi sợ lắm một ngày nào đó như thế, tôi chẳng thề nào tưởng tượng nổi tôi sẽ ra sao khi tôi không còn được ngủi mùi hương đó nữa. Chiếc lược ngà càng ngày càng nhiều tóc rối tôi chỉ biết lặng lẽ gom chúng vào một chiếc hộp thủy tinh cùng một nhành hoa bưởi. Rồi mai đây giữa dòng đời con sẽ lại nhớ về mùi hương tóc mẹ, nhớ về những sợi tóc sâu và mùi hoa bưởi trên sợi tóc ấy.
Con đã chẳng còn là đứa trẻ để chạy theo đôi quang gánh mẹ để lục lọi tìm một gói quà khi mẹ đi chợ về rồi nũng nịu tựa đầu vào mùi tóc ấy ngủ quên, nhưng sẽ có lúc con yếu đuối tìm về mùi tóc ấy, tựa vào đó để quên hết những khổ đau.
Có lẽ đi hết cả cuộc đời này chẳng có mùi thơm nào có thể thay thế mùi hoa bưởi vương trên tóc mẹ tôi, mùi yêu thương, mùi khổ cực, mùi tảo tần và cả mùi hy sinh nữa, tất cả chúng hoa quyện vào một nuôi tôi trưởng thành theo năm tháng. Thời gian ơi xin ngừng lại để hơn một lần nữa tôi có thể ngửi mùi tóc ấy, nhìn thấy hình ảnh ấy.
- Zinka - Nguyễn Thị Yến
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.