Phát thanh xúc cảm của bạn !

Hình như tớ đã biết rung động

2014-03-01 01:00

Tác giả:


Bài viết tham dự tuyển tập: "Yêu thương đầu tiên": Để bình chọn cho bài viết này mời bạn like, share và để lại bình luận bằng plug-in mạng xã hội ngay dưới chân bài đăng. Lượt like, share và comment được tính bằng hệ thống đếm tự động.

Yêu 24/7 - Vậy là tuổi học trò cũng khép lại cùng cánh phượng này thôi. Đã có những kỉ niệm đẹp với tất cả và có những kỉ niệm với duy chỉ một người. Bí thư à, tớ thích cậu. Cho tớ gọi cậu là mối tình đầu nhé!

***
Có phải bất kì điều gì dang dở đều khó quên không nhỉ? Không chủ động, nó cứ trở đi trở lại dai dẳng buộc người ta phải nhớ, phải ước ao quay lại để sửa chữa, để làm khác.

Nếu được quay lại một thời điểm nào đó trong đời, một khoảnh khắc mà đáng lẽ đã có thể nói với người đặc biệt lời yêu thương…bạn có muốn làm lại?

Nếu được, Linh muốn được về thời gian ấy, không gian ấy – lớp học thân thương để được ngắm nhìn một người thân thương. Linh sẽ giữ mọi thứ y nguyên như nó đã xảy ra. Chỉ là cô muốn được chứng kiến một lần nữa những kỉ niệm đẹp của tuổi học trò.

Người đầu tiên làm Linh đỏ mặt thẹn thùng.

Người khiến Linh cảm thấy không thể với tới dù khi nào cũng gần ngay trước mắt.

Người đến trong những giấc mơ.

Người đã cho Linh một tuổi học trò đáng nhớ.

rung động

12A1

Linh ngồi bàn đầu tiên ngay cửa ra vào:

-    Ê… Kính cận… kính cận…

Linh rời mắt khỏi trang sách hướng về phía tiếng gọi:

-    Tớ ở đây. Cô đến chưa?

Chàng bí thư không nghiêm túc của lớp thập thò ngoài hành lang. Cậu ấy là cao thủ đi học muộn. Lần nào cũng  cái lí do xe bị tuột xích hoặc đồng hồ báo thức không hiểu sao không kêu đúng giờ.

-    Này, bí thư mà toàn đi học muộn thế ông? Từ chức đi. Tôi lên thay.

Đám bạn xúm lại trêu Phan. Nhưng lần nào cũng một câu duy nhất : làm bí thư thì có liên quan gì đến đi học muộn. Thế là cả đám chịu. Lâu lâu thành quen, hễ Phan tự nhiên sống đời sống có tổ chức, nêu cao tinh thần vì tập thể là tất cả đều tròn xoe mắt lạ lùng.

Cô bé kính cận thi vào lớp chọn. Lúc nào cô cũng chỉ học và học.

17 tuổi, hẳn ai cũng có những khát vọng của riêng mình. Với một học sinh cuối cấp như Linh, ước mơ vào đại học luôn thường trực trên từng trang sách, trang vở. Linh ít nói chuyện với các bạn. Có chăng là trong tiết thể dục hoặc khi nhờ giải đáp bài tập. Linh giống như một cái bóng dật dờ sống giữa một tập thể toàn những phần tử tinh nghịch. Cô yên tâm với sự chùng xuống của bản thân như thế. An phận với trạng thái không ai động đến, không ai phiền đến và không một ai gọi tên. Linh không cho đó là nhàm chán. Cô chỉ muốn học thật giỏi. Chỉ cần có thế.

- Ê. Kính cận

- Ê. Kính cận…

Chỉ có cậu ấy gọi tên cô mỗi ngày. Tuy rằng, tên cô thật ra cũng chẳng phải là kính cận. Và để đáp lại, cô nhìn cậu ấy, lắc hoặc gật đầu. Thế thôi.

Nhưng, tự khi nào chàng bí thư đi vào cuộc sống của Linh, nhẹ nhàng như lẽ đương nhiên.

Một ngày, bí thư nghỉ học. Được tin là cậu bị lên thuỷ đậu. Cả lớp đứa nào cũng sợ lây nên không ai dám bén bảng tới thăm. Thành thử không có tin tức gì về bệnh tình của bí thư cả. Tụi con trai ngồi tưởng tượng khuôn mặt tươi rói hằng ngày của Phan giờ loe loét thuốc xanh lè rồi cười phá lên với nhau.

Rồi 3, 4, đến 5 ngày… mọi chuyện lại trở lại bình thường. Bí thư và thuỷ đậu chẳng còn là mối bận tâm, lo lắng của cả lớp nữa. Riêng Linh, cô cảm thấy có gì đó thiếu thiếu đang tồn tại. Linh vẫn hướng ra cửa lớp mỗi lần trống vào giờ.

Hôm nay, không ai gọi tên kính cận… không một ai.

-    Mai Phan nhí nhố nhà mình đi học được rồi.

-    Sao ông biết?

-    Thì người yêu nó bảo thế.

-    Người yêu á! Ý ông là Thuỷ A6 hả?

-    ừ.  Không Thuỷ thì ai. Sau cái vụ cùng tập văn nghệ ai cũng biết chúng nó là một cặp rồi.

Thuỷ A6 – Cái tên quen thuộc mà Linh biết rất rõ. Một cô gái xinh đẹp, hát rất hay và nói chuyện rất có duyên nữa. Lần nào cô ấy hát, Phan cũng là người đầu tiên tặng hoa. Linh tự nhủ: Họ thật đẹp đôi - Lời tự nhủ gượng gạo. Linh bối rối. Tại sao phải bối rối?

10 ngày kể từ ngày Phan nghỉ học. Mọi chuyện vẫn đúng với guồng quay của nó. Tụi con trai vẫn nghịch ngợm đủ chuyện. Tụi con gái vẫn bàn tán về kiểu tóc, những bộ phim Hàn, cung hoàng đạo...v…v…. Chẳng có gì khác ngoại trừ những xao động trong một  người. Hình như Linh đang nhớ nhung!

Một ngày mưa rả rích. Sân trường vắng tanh.

Linh đứng trên hành lang nhìn từng hạt mưa trượt trên lá cây, rớt xuống. Đưa tay ra, chạm nhẹ vào một hạt, cảm nhận cái man mát truyền vào đầu ngón tay.

-    Hầy!

Giật mình, Linh quay lại:

-    Ơ …

-    Ơ gì? Tớ đã trở lại và lợi hại hơn xưa.

Chưa kịp hỏi han gì thì tụi con trai đã kéo đến hỏi lấy hỏi để:

-    Tôi nghĩ ông bị nặng lắm đấy!

-    Cảm giác nghỉ học dài dài thế nào ông?

-    Mặt ông tơi tả thế này em Thuỷ có bỏ ông không thế?

-    ….

Linh lảng đi. Dù có đứng ở đó thêm nữa thì cũng không mấy ai để ý đến. Cô quen với việc thầm lặng quan tâm ai đó. Chỉ cần người đó khoẻ mạnh, vui vẻ là được rồi. Cô mỉm cười với mình. Cảm xúc về cậu ấy, Linh không dừng lại được.

Hình như Linh biết thích.

Tuổi học trò người ta thích nhau bởi những thứ đơn giản thật. Hoặc có khi thích chẳng vì cái gì cả.

Khi tình cảm của riêng Linh trở nên rõ ràng hơn, chàng bí thư ngày càng có ảnh hưởng với cô ấy. Phan tạo cho Linh cảm hứng để làm mọi việc: học tập, vực dậy tinh thần lúc chán nản mệt mỏi. Cô tự nhắc với bản thân rằng: Bí thư luôn cười, bí thư có chuyện gì xảy ra vẫn sống vui vẻ…

Chỉ có điều Linh vẫn rất cô đơn. Thứ cô đơn của một người lớn nửa mùa.

tuổi học trò

Thích một người thật không dễ dàng. Thích một người không nên thích lại càng khó hơn. Cô đơn khiến con người ta nghĩ đến cảnh bận rộn để vin vào để  trốn tránh. Linh cứ học để được bận như vậy. Mỗi lần lên nhận một phần thưởng gì đó, Linh lại nhớ đến giây phút nhìn Phan cầm bông hoa đẹp nhất tặng Thuỷ… mãi chẳng là Linh. Cái ghen tị đang có trong Linh giống như phút bồng bột của một người con gái mới lớn. Chóng qua thôi.

-    Kính cận, đang làm gì đấy?

-    Tớ… tớ… viết lưu bút.

-    Cho ai?

-    Cho cậu…

-    Viết hay vào đấy. Cậu có thể gọi tớ là bí thư đẹp trai nếu muốn.

Phan cười tinh nghịch rồi bỏ đi. Cậu ấy có vẻ thích thú với việc quan sát mọi người  làm việc. Có lẽ đó là thú vui bền lâu nhất của Phan. Ngoài trừ việc này ra, tất cả đều được cậu ấy làm theo cảm hứng.

Ngày chia tay, Linh được ôm chàng bí thư – một cái ôm rất đỗi bình thường với Phan nhưng với Linh nó thật đặc biệt. Lần đầu được chạm vào người mình thích. Rất gần. Hiện diện. Ấm áp. Chỉ thế là đủ.

-    Tớ sẽ nhớ cậu đấy kính cận. Cậu xứng đáng là hiền nhất lớp luôn. Thành công nhé bạn của tớ.

Nước mắt trào ra hoen ướt. giống như bao cô cậu học trò khác khóc  trong ngày chia ly thôi. Linh khóc cho cả một thứ cảm xúc vừa rớt rụng. Xa nhau rồi đấy.

Linh lí nhí trong cổ họng. Nghẹn ngào.

Nước mắt giàn dụa mà môi miệng mỉm cười. Đôi bàn tay nén chặt vào nhau như gói ghém, bao bọc kĩ một điều rất đỗi thiêng liêng.

Có những thứ tình cảm không cần phải nói cho đối phương biết dù nó có thật sự rõ ràng hay không không quan trọng. Nói ra, có thể nó sẽ bay đi mãi mãi hoặc ở lại nhưng cùng với tổn thương. Nhưng không nói ra, nó sẽ chẳng đi đâu cả ở lại nguyên vẹn, bình yên trong chỉ một mình. Rồi đến một lúc nào đó, cô đơn sẽ qua đi hoặc người ta đã quen với cô đơn và chẳng còn sợ nó nữa.

Nhìn người ấy nắm tay người con gái của người ấy trong hạnh phúc. Cánh phượng hồng cài lên mái tóc cô gái. Linh cúi xuống, nhặt một cánh phượng cho riêng mình. Mân mê cánh hoa và tự nhủ:

Vậy là tuổi học trò cũng khép lại cùng cánh phượng này thôi. Đã có những kỉ niệm đẹp với tất cả và có những kỉ niệm với duy chỉ một người. Bí thư à, tớ thích cậu. Cho tớ gọi cậu là mối tình đầu nhé!

•    Gửi từ Gió




Click vào đây để tìm hiểu thêm thông tin chi tiết

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.


Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và

Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những thứ này

Trước thềm năm 2026, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những mối quan hệ độc hại đang níu chân bạn, để hành trang bước sang trang mới chỉ còn lại sự nhẹ nhõm và an yên.

Bức thư không kịp gửi

Bức thư không kịp gửi

Hy vọng trong tương lai vẫn có thể gặp lại, em vẫn rất chờ mong vào một ngày nào đó anh em mình có thể có một buổi đi uống nước hoặc ăn tối với nhau, và hy vọng anh sẽ giống như lời chúc em gửi đến anh trong bức thư nhỏ đó, có được tất cả, hạnh phúc, sức khỏe và thành công.

Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn

Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn

Cam mỉm cười, nhặt vài chiếc lá rách rưới bên bờ suối, bỏ vào túi – như nhắc nhở bản thân về những điều chưa hoàn hảo nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống.

 Một ngày bình thường mất người mình thương

Một ngày bình thường mất người mình thương

Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?

Anh và  Em (phần 1)

Anh và Em (phần 1)

Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan

Người bạn đặc biệt

Người bạn đặc biệt

“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

back to top