Phát thanh xúc cảm của bạn !

Hãy vững bước nhé cô gái của tôi!

2018-08-27 01:20

Tác giả:


blogradio.vn - Con đường phía trước còn rất dài nhưng tôi tin rằng, sẽ không còn bất cứ khổ đau nào mà em không thể vượt qua, em là nữ chiến binh tuyệt vời trong lòng tôi và tất cả mọi người!

***

blog radio, Hãy vững bước nhé cô gái của tôi!

Dẫu biết sinh-lão-bệnh-tử là quy luật tất yếu trong cuộc sống mà ai cũng buộc phải trải qua, nhưng sao nỗi đau ấy lại đè nặng lên đôi vai em thế này - cô gái nhỏ 18 tuổi?

Tôi và em không máu mủ ruột thịt, cũng không hề thân thiết nhau từ trước, tôi chỉ là người dưng xa lạ, bỗng gặp em trên đoạn đường đớn đau của cuộc đời mình. Ấy vậy mà thấy em, tôi tự ngỡ như người thân!

Em không phải là một cô gái nhỏ nhắn yếu đuối, nhưng tâm hồn thì trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài. Tôi thương em, nhưng không phải cái kiểu thương hại, vì chính tôi cũng rất ghét sự thương hại, tôi thương em vì tôi hiểu những nỗi đau mà em đang gánh vác.

Sinh ra trong một gia đình không quá giàu có nhưng cũng không cơ cực, cuộc sống của em tưởng chừng như phẳng lặng mà bao người mơ ước, kể cả tôi. Gia đình vui vẻ hòa thuận bên nhau, em lại có thêm một người anh trai hết mực yêu thương, chiều chuộng. Thế rồi một cơn gió nhẹ làm mặt hồ không còn phẳng lặng như nó vốn có nữa.

Ba em ra đi, để lại cô gái nhỏ của tôi bên mẹ em và anh chị! 17 tuổi - cái độ tuổi đã đủ lớn để đối mặt với những khó khăn trong đời nhưng dù là khó khăn gì thì nỗi đau mất đi người thân cũng rất khó nguôi. Tôi vốn mất ba ở độ tuổi còn nhỏ hơn em, độ tuổi mà những kỷ niệm về ba rất dễ phai mờ, vậy mà tôi cũng ôm mớ ký ức vào lòng khóc.

Còn em nén đau thương tiếp tục vui vẻ học tập, phần để ba em ở một thế giới khác an lòng, phần để trấn an mẹ bớt lo lắng, phần để anh em yên tâm công tác xa. Cô gái nhỏ của tôi đã trưởng thành rất nhiều! Và em sắp sửa thực hiện ước mơ của bản thân, niềm tin của gia đình.

Không ai hiểu vì sao những cơn sóng mạnh lại vồ vập ập đến giữa mặt hồ vừa qua chao nghiêng! Phải chăng em đã làm gì không thuận ý cuộc đời để bão táp cuốn trôi những điều đẹp đẽ nhất. Anh em mất do tai nạn giao thông. Mẹ vẫn trong cơn nguy kịch.

Rối bời khi một mình ngược xuôi chuẩn bị lo hậu sự cho anh trai mà tâm trí vẫn luôn cầu mong mẹ bình an vượt qua tai nạn. Em tôi một lần nữa ngã quỵ đón nhận tin mẹ mất… Giữa đêm trời vốn lạnh, mà chắc sẽ không nơi đâu lạnh bằng ngôi nhà của em, mọi thứ diễn ra nhanh hơn cả một cái chớp mắt. Và… 2 ngày nữa thôi, em bước vào kỳ thi quan trọng nhất của đời học sinh – kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông.

18 tuổi, em nén đau thương lo hậu sự cho người mẹ hết mực yêu thương và người anh lo cho em từng chút một. Em đã không còn sức lực để bước vào phòng thi nữa rồi… Ai cũng lo lắng thương em vô bờ, ai cũng mong em có thể mạnh mẽ bước vào kỳ thi, nhưng không ai khuyên em được, liệu em có đủ sức để thực hiện ước mơ của bản thân trong cảnh mất mác tang thương như thế này?

blog radio, Hãy vững bước nhé cô gái của tôi!

Nhưng may giữa lúc tỉnh sau những cơn ngất lịm, em tôi quyết định sẽ thi. Vì mẹ đã trông chờ được nhìn thấy em đỗ đại học, anh đã lo toan tư vấn lựa chọn ngành nghề giúp em, cả nhà đều mong em học hành có nghề nghiệp ổn định. Cô gái của tôi bước vào phòng thi với ba mảnh khăn tang… Đau đớn cứ nối tiếp nhau khi ngày đưa mẹ và anh trai đến gặp ba cũng là ngày thi cuối cùng, em không thể bên cạnh những người thân thương nhất của mình giây phút ấy. Nhưng cũng thật may khi em đủ mạnh mẽ thực hiện tốt lời hứa hẹn với gia đình! Tất cả mọi người chỉ biết cầu mong những điều may mắn còn sót lại sẽ đến với em.

Giờ đây, một mình em giữa bốn vách tường lạnh tanh không người thân, chỉ biết khóc, biết tâm sự với chính bản thân mình. Một mình em, ngồi trước hiên nhà lặng nhìn những nắm mộ đang vội xây...

- Chị ơi, bây giờ em cũng không biết em nên chọn trường gì nữa, em cũng không biết em thích gì nữa…

Nghe lời em nói, tôi phải im bặt vài giây để giữ lòng bình tĩnh, tôi chỉ muốn ôm em thật chặt. Cô gái ấy đã dần mất phương hướng sau giông bão cuộc đời. Lần đầu tiên, tôi dành nhiều thời gian cho một người vốn chẳng quen biết, tôi ngồi tìm hiểu về tất cả các trường có đào tạo những ngành em thích. Thầy cô, bạn bè ai cũng mong tin tốt từ em. Tôi ước, mình có thể giúp đỡ em nhiều hơn…

18 tuổi, em đã vô cùng mạnh mẽ bước qua mọi khó khăn của cuộc đời để vững bước trước cánh cổng đại học trong sự vui mừng của thầy cô, bạn bè. Thật sự cầu mong cuộc sống của em sẽ không còn những khoảng lặng nào nữa. Con đường phía trước còn rất dài nhưng tôi tin rằng, sẽ không còn bất cứ khổ đau nào mà em không thể vượt qua, em là nữ chiến binh tuyệt vời trong lòng tôi và tất cả mọi người!

Tương lai của em tuy không có ba mẹ và anh trai đồng hành, nhưng cô gái à em hãy yên tâm, vì họ luôn ở phía sau dõi theo từng bước đi của em. Họ vẫn luôn bên cạnh em theo một cách nào đó chính bản thân em có thể cảm nhận được. Khi em cho phép bản thân mình yếu đuối và muốn tìm một chỗ dựa, hãy nhớ bên cạnh em còn có Ánh - cô bạn thân đã luôn bên cạnh em, má Chính, má Huỳnh, bố Lữ, anh Trân, anh Đăng, chị Hằng, một bầy em loi nhoi như thằng Tiến, thằng Huy…. và cả chị - một người dưng đang đi một một đoạn đường khá giống em!

Nữ chiến binh của lòng tôi, em hãy tự viết nên trang mới của cuộc đời mình thật rực rỡ em nhé!

© Nguyễn Thị Minh Thảo – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lời hứa tháng mười (Phần 2)

Lời hứa tháng mười (Phần 2)

Cuộc hẹn chụp ảnh này, Phong cảm thấy có chút mong chờ. Khi bạn được gặp người tạo ra thứ bạn thích, trong bạn đã tồn tại một sự ngưỡng mộ về tài năng con người đó. Phong nghĩ mình nên kết bạn với anh chàng thú vị này.

Yêu “Nhạt

Yêu “Nhạt" nhưng “Lành"

Mình cố gắng nói ít đi, làm nhiều hơn. Kết quả là cách mình trả lời cho câu hỏi “Có yêu không?" Bởi mấy ai chấm điểm quá trình, cái cuối cùng chúng ta quan tâm chẳng phải là đích đến tròn, méo, vuông vức ra sao đúng chứ?

Năm mới xinh tươi

Năm mới xinh tươi

Trong bao bước chân nhẹ êm trên những con đường vắng Năm mới vừa đi qua với giao thừa rộn rã

Hai đầu ngọn sóng

Hai đầu ngọn sóng

Bảo thấy gia đình em rất giống một bài hát mà em hay nghe là “Ở hai đầu nỗi nhớ”, nhưng Bảo lại muốn thêm vào là gia đình có đến ba đầu nỗi nhớ lận. Vì mẹ luôn trong bệnh viện và quay cuồng với những ca cấp cứu với những bệnh nhân còn ba ở ngoài tận khơi xa, chỉ có mỗi Bảo ở nhà và luôn ngồi vào bàn ăn một mình.

Mùa đông dang dở

Mùa đông dang dở

Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Mùa đông có anh một mùa đông có anh Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Anh bên cạnh em và bên em suốt con đường

Lời ước hẹn

Lời ước hẹn

Anh có còn nhớ lời ước hẹn cùng em Lời ước hẹn năm xưa anh đã nói Lời ước hẹn trong một ngày đông cũ Khi cơn gió đông về cứ buốt lạnh tim em

Cho con cả bầu trời

Cho con cả bầu trời

Chị nói là mẹ sẽ cho con cả bầu trời này trong đó có vô vàn tình thương của mẹ gởi theo con, để ở một nơi thật xa con sẽ luôn có mẹ, luôn có tình thương của mẹ bên cạnh, và con sẽ được ấm áp được bình yên dù không có mẹ bên cạnh.

Ngày ta gặp nhau

Ngày ta gặp nhau

Anh có đếm những ngày xuân lặng lẽ Khi cả anh cả em đều cùng ngóng trông nhau Khi bao xuân qua ta cứ mãi đợi chờ Vì những niềm vui vẫn cứ còn dang dở

Nhân vật

Nhân vật "thức tỉnh" và thể loại bi kịch

Việc các tác giả xây dựng những nhân vật "thức tỉnh" có lẽ giúp người xem nhìn nhận khái quát về nhân vật sớm hơn, cũng tạo nhiều cảm xúc hơn khi xem, đọc kịch. Nhưng đồng thời cũng giúp bi kịch đi sâu hơn, khi những nhân vật đó đã hoàn thành "sứ mệnh" của mình.

Ngày toàn thắng

Ngày toàn thắng

Rồi một buổi sáng chị mở bừng mắt khi tiếng cô phát thanh viên trên đài liên tiếp đưa tin về những cuộc rút quân của giặc Mỹ, chị Nhành thấy vui như mở cờ trong bụng. Chị cứ ôm chặt con vào lòng và gọi tên anh, nhưng chị không thể biết được ngày nào là chính xác anh quay về bên chị.

back to top