Phát thanh xúc cảm của bạn !

Gửi tình yêu một ngày cuối năm…

2013-02-08 10:10

Tác giả:


Hồ Tây – Nơi tình yêu bắt đầu và yêu thương còn mãi.

- Anh về đây…

Câu nói cuối cùng vang lên cũng là lúc anh quay bước đi, vội vàng …không kịp nhìn em. Những bước chân lặng lẽ, âm thầm lướt nhanh qua con phố nhỏ.

Có phải anh quên rồi? Quên dừng lại để một lần nhìn vào đôi mắt em, quên dừng lại để ôm em vào lòng, một lần và chỉ lần này thôi. Anh bước đi cho tạm biệt…không lời.

Anh không làm đâu, sẽ không làm được đâu…phải không?

Thế nên, bản tạm biệt không lời ấy sẽ mãi mãi miên man theo tiếng gió mùa đông Hà Nội, miên man theo hơi thở của đất trời trong từng nhịp đập trái tim em.

Bước cùng anh trên con phố Kim Mã quen thuộc khi hoàng hôn chạy chốn tự bao giờ, chỉ còn kịp bỏ lại chiếc áo choàng lấp lánh ánh đèn cho con phố bơ vơ.

Tối rồi đấy ư? Kim Mã lên đèn rồi ư?

Không cần biết, em cứ bước âm thầm bên anh. Bước chân của anh sao vội vàng quá. Dường như bước chân ấy vô tình chưa một lần chậm lại để đợi em theo cùng….Phải chăng cái vội vàng đã thay lời giục giã bước chân anh, để anh bước đi nhanh đến thế? Em thì khác đấy, sẽ không giống anh đâu, vì em biết cái giục giã vội vàng kia sẽ không thể cuốn đi cảm xúc của em, không thể cuốn trôi đi cảm xúc ấy dù cho cánh cửa thời gian có đôi lúc chỉ trực khép lại không đủ tốt bụng để ở đó…đợi chờ. Và dẫu cho thời gian khó tính hơn thế nữa…mặc kệ thôi…em vẫn muốn trêu đùa, vẫn muốn chọc ghẹo để chiến thắng cái xấu bụng của thời gian, vẫn đủ bình tĩnh để cảm nhận được tiếng reo hò của hàng cây một ngày ngược gió, cảm nhận được âm thanh xào xạc của những chiếc lá vàng cuối đông rụng rơi trên con đường xa xôi của thành phố. Trên con đường vi vu gió thổi ấy…ở đấy, vẫn có một người âm thầm dõi theo từng bước chân anh.

Anh đi rồi chỉ còn lại một mình giữa khung trời mùa đông rụng rơi một sắc lá…

Anh đi rồi, những bước chân cũng xa khuất rồi mà bản tạm biệt không lời vẫn ở lại cùng ai.

Phố cứ dài theo những bước chân em…Đêm nay, ai đưa em về?

-Cùng nhau lang thang trên con phố này, em nhé?

-Được rồi, mình đi thôi anh.

 

Đó là lần đầu tiên em và anh cùng nhau dạo qua những con phố quen thuộc của Hà Nội. Mình cùng nhau sánh bước mà cần biết những bước chân ấy sẽ đưa ta về một góc phố nào. Chỉ nghe thấy tiếng bước chân đều đều trên phố nhỏ, bỏ lại sau lưng bao ánh mắt lặng nhìn – ánh mắt của những cô bán hàng rong ven đường, của bác lái xe và của cả những cụ già đang ung dung dạo phố - ánh mắt Hà Nội cứ nhẹ nhàng dõi theo bước chân đôi bạn trẻ. Lúc ấy, e tự hỏi lòng có phải họ nhìn anh và em mà như thấy ở đó cả cái thời xa xưa, cái thời son trẻ của họ, cũng hơn một lần dạo bước cùng ai trên những con phố dài.

Trời kéo mây đen từ lúc nào anh nhỉ, đột ngột quá và bất ngờ chưa, cơn mưa mùa hạ trút xuống đất trời.

Vì sao mưa lại rơi trong chiều lộng gió? Mưa ào ạt xối xả, phủ trắng cả con đường anh và em vừa đi qua. Vô tình quá mưa à! Vì sao phải rơi trong ngày đầu tiên cùng anh dạo bước? Em ngắm nhìn mưa và khe khẽ thốt lên:

                         Mưa ơi đừng rơi nữa

                         Ta buồn rồi mưa ơi…

Mưa mùa hạ cũng lạnh lém phải không anh. Mặc dù đã nép mình trên chiếc cầu vượt đường bộ mà vẫn không tránh khỏi những giọt nước lạnh lùng hắt vào người, vào mắt, vào cả tóc em.

Ghét gió!

Gió ngạo nghễ thật đấy, cứ vô tư mà thồi, mà mang theo hơi nước tạt vào làm bờ vai em run rẩy.

Anh: - Có lạnh không?

Em: - Lạnh lắm, lạnh lắm…

Ừ thì lạnh đấy nhưng biết làm sao đây vì mình đã là gì của nhau, vì lúc này a chưa thể…và em cũng chỉ dám đưa bàn tay ôm lấy bờ vai nhỏ bé của mình.

Trời làm cơn mưa, mưa rơi rất lâu…từng giọt từng giọt, thấm vào mắt nâu…

Bữa đó, không thể đứng đó chờ mưa tạnh được nữa, trời đã tối rồi, anh và em  phải cùng nhau đội mưa về. ướt hết cả rồi, may mà trận ốm thương tình không gõ cửa kết bạn với em, chắc là bởi câu nói của anh: “ông trời xấu tính lắm, em đừng chấp ông ý, em phải mạnh lên, đừng ốm để ông ấy sợ nhé.

Mưa…kỉ niệm...mưa!

25/05 ngày sinh nhật của em trước đó, em chỉ thấy có tiếng mưa rất buồn, em chỉ thấy có những giọt mưa rớt rơi vào bờ cát…cái buồn của một tâm hồn cô đơn, lạc lõng…Và đó cũng là cái ngày đầu tiên em quen anh. 12giờ đêm em cố thức để chờ đợi những tin nhắn chúc mừng từ bè bạn, và thế là tự nhiên em nhận được tin nhắn của anh: “Anh chúc em có một ngày sinh nhật tràn đầy niềm vui và hạnh phúc nha. Kỉ niệm luôn ngày anh quen em, chắc anh không quên”.

Và rồi thời gian vẫn nhịp nhàng chảy trôi qua những ngày tháng yêu dấu của em. Để đến một ngày:

 - Mai mình gặp nhau em nhé, để đi chơi một lần, nốt ngày mai, anh sẽ hittle (hít le) em.

 - Không đã đi chơi thì không được hittle, còn hittle rùi thì không đi chơi nữa.

- Um, ok được rồi e.

- Nhưng ngày mai em phải học tối nữa, học xong mới gặp anh được.

- Um, được mà, không sao hết, lúc ấy em có thể đi tiếp, còn anh thì sẽ đợi và đợi…

 

Buổi tối mùa thu, ở nơi ấy, dấu chân 2 người đã để lại trên những đường xà cừ rợp bóng, con đường dẫn lối ra Hồ Tây tím mờ.

                                Phố vắng nghiêng nghiêng cành cây khô

                                Quán cóc liêu xiêu một câu thơ

                                Hồ Tây, Hồ Tây tím mờ…

Hồ Tây- nơi tình yêu bắt đầu, nơi ghi dấu cái ngày em bước vào trái tim anh. Em nhớ mình đã tựa vào vai anh, rất lâu, khép hàng mi lại để cảm nhận những yêu thương ấm áp từ cái ôm của anh. Nhớ mãi vòng tay anh, vòng tay đã mang đến cho em cả nỗi ấm áp ngập tràn. Phải đến khi ấy em mới cảm nhận hết vẻ đẹp của những con đường Hà Nội rợp bóng cây, mới cảm nhận được vẻ đẹp của Hồ Tây mỗi khi chiều xuống.

Em đã đợi chờ từ bao lâu, chờ cho đến một ngày anh kéo em vào vòng tay của anh, chờ cho đến một ngày anh đặt lên má em, lên mắt em một nụ hôn đằm thắm. “Ngủ ngoan nhé em thân yêu của anh, đừng bắt màn đêm len vào đôi mắt tròn. YÊU E!” Tin nhắn từng đêm anh gửi em vẫn còn giữ mãi, làm sao quên được…

Mỗi lần ngồi bên em, anh lặng im không nói, đôi mắt anh chẳng mấy khi nhìn em mà cứ nhìn về một nơi xa xăm nào đó. Hình như có điều gì mênh mông lắm ẩn sâu trong đôi mắt ấy, khiến nó không thốt được nên lời…và hình như có quá nhiều suy tư và nỗi lo âu anh gửi vào đôi mắt ấy…

Hôm nay, ngày cuối năm, anh về nhà đón tết…Cho nên cái vội vàng và bao nhiêu lo lắng đã giục giã bước chân anh. Anh sẽ đi, đi về phía mặt trời. Phía trước là cả một chân trời tương lai, cả một đại dương mênh mông rộng lớn đang chờ đón bước chân anh. Hãy cứ bước đi nhưng đừng vội vàng anh nhé. Vì phía trước kia, ở tận cuối chân trời, có một thiên thần vẫn đang chờ đợi và dõi theo anh.

Anh về rồi, phố nhỏ đêm nay mọi người đã say giấc ngủ, ở nơi này, chỉ còn em với đêm mà thôi.

Em sẽ rất nhớ những cái ôm thật chặt của anh, chặt đến mức không thở được nữa. Em thích được ấm áp trong vòng tay của anh, không muốn xa rời. Mong cho đến một ngày đôi mắt anh sẽ thôi u hoài và nụ cười kia sẽ luôn rạng ngời trên bờ môi anh, và trong cả trái tim của em, người yêu hỡi…

                             Tháng sáu sao mưa rơi nhiều thế

                             Mưa ơi đừng rơi nữa

                             Tôi buồn rồi mưa ơi

                             Mưa ơi mưa có biết

                             Người yêu tôi nơi nào

                             Để mình tôi thơ thẩn

                             Ngồi ngắm nhìn trời cao

  •  Gửi từ Trăng 16…

 Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lũ trẻ của rừng núi

Lũ trẻ của rừng núi

Nhưng tôi chưa bao giờ hỏi mẹ tôi tại sao học sinh lại quý mẹ như thế, tôi chỉ nhìn chăm chăm vào khung cảnh viễn tưởng mà mình tạo ra, mà quên mất mẹ tôi đã cống hiến biết bao nhiêu năm tháng ròng rã cho những búp măng non trẻ ấy.

Rồi một ngày...

Rồi một ngày...

Không một ai trong chúng ta có thể chấp nhận nổi người thân ra đi ngay trước mắt mình, và bây giờ thì tôi cũng vậy! Tôi cũng sợ mất bố, tôi cũng sợ mất mẹ và tôi cũng sợ một ngày nào đó, mình trở thành mồ côi...

Tình khi say

Tình khi say

Tình yêu là gì mà anh nhớ em thế Tình yêu là chi mà lòng say nhanh quá

Lời hứa tháng mười (Phần 5)

Lời hứa tháng mười (Phần 5)

Cô cứ nghĩ mình đã quên được tất cả và có thể sẵn sàng mở lòng với một mối quan hệ mới, nhưng hóa ra tận sâu bên trong, cô đang trốn tránh chứ không phải đối diện và quên được chúng. Cô có thật sự xứng đáng với người con trai này không?!

Người thông minh dùng nguyên tắc

Người thông minh dùng nguyên tắc "7-3" trong đối nhân xử thế, nhờ vậy cuộc đời sóng yên biển lặng

Trong đối nhân xử thế, những bí mật quan trọng vẫn nên được che giấu và không để người khác biết.

Phụ nữ 4 con giáp này được hưởng phúc về đường tình duyên, càng lớn tuổi càng hấp dẫn

Phụ nữ 4 con giáp này được hưởng phúc về đường tình duyên, càng lớn tuổi càng hấp dẫn

Thời gian trôi qua, có những thứ càng trở nên quý giá, giống như rượu càng ủ lâu càng thơm. Vẻ đẹp của 4 con giáp này cũng tựa như vậy.

Một mình trong đêm

Một mình trong đêm

Và cô cũng biết rất rõ cô không thể xa công việc, xa đồng đội, xa ước mơ của cô là đem lại cuộc sống bình yên cho mọi người, như ngày nào cô đã thề và đã hứa rất xúc động rất dũng cảm trước cờ Tổ quốc cờ Đảng thân yêu.

Viết cho em

Viết cho em

Em viết cho em những năm còn vụn vỡ Lúc tình yêu em tìm chẳng thấy đâu Trái tim em găm đầy mảnh dao nhọn Và em ước gì mình chưa từng thương ai

Ngày bố đi

Ngày bố đi

Nó bắt đầu biết giúp mẹ làm việc, cái mảnh sân đầy lá hôm nay đã được bàn tay vụng về nhỏ xíu đó quét gọn, đống chén bát chất đống đó đang dần dần được vơi đi, mấy bộ quần áo hình như mấy ngày chưa giặt cũng đã được nó đem đi sưởi nắng cùng dàn hoa thiên lý. Nó dần hiểu chuyện hơn.

back to top