Gửi lại anh, một thời áo trắng
2013-01-10 09:30
Tác giả:
Sài Gòn những ngày giáp tết, đường phố đầy tràn ngập đèn trang trí. Đi làm về cô chạy ngang qua những con đường trung tâm quận 1 cũng chỉ để ngắm nhìn, nghe một bản nhạc jngle bells rồi lặng lẽ đi về. Cũng coi như là bản thân có chút không khí của ngày giáng sinh, cô đã quen với cái lặng lẽ trong suốt 4 năm qua.
Cô dừng lại ở 1 ngã tư đường đỏ đúng lúc ca khúc “ Dạ khúc” vang lên.
“Cần đêm trắng để trút vơi lòng đầy
Cần thêm nắng để em nhìn vào bóng tối”

Lòng cô quặng thắt lại, tay cô se lại ghì chặt tay lái.. Với cô cần lắm những khoảnh khắc của kỷ niệm, ngay giây phút này đây cô cần lắm một bờ vai bình yên trần lộng gió, cần lắm một cái khoác tay của 4 năm về trước. Nhưng đã xa lắm rồi những ký ức vẫn còn dang dở.
Cô trở về nhà lật từng trang nhật ký của 4 năm về trước, mắt cô nhạt nhoà dần khi đến trang cuối, ngày cô viết lá thư tỏ tình cho anh nhưng chắc có lẽ cánh thư mãi nằm ngay ngắn ở một góc trong sổ bởi anh đã không còn trên cuộc đời này nữa rồi. 4 năm đằng đẵng trôi qua, , nhiều người đến bên cô rồi cũng chỉ nhận được cái lắc đầu, không phải vì học không tốt họ không xứng đáng vì trái tim cô đã dành chỗ cho anh mất rồi. Anh ra đi vào một ngày đầu đông, gió rít đến lạnh người, bạn bè tiễn đưa anh trong nước mắt, cô khóc ngất bên mộ anh,cả lớp hát bài “ Tình thơ” bài hát mà anh vẫn thường hát. Anh nghe không? Mọi người hát cho anh đấy !, hát cho cuộc đời ngắn ngủi, cho giảng đường đại học còn dang dở, cho những hoài bão ước mơ vẫn chưa được thực hiện.
Anh ra đi lặng lẽ như cái cách mà anh đã đến bên cô. Ở cái tuổi 18 của cô lúc đó, những đứa con gái trong lớp đã biết ăn diện đã biết điệu đà, nhưng cô vẫn vậy, vẫn lí lắc, mái tóc hoang dã có phần cháy nắng. Anh vẫn thường ngồi cuối lớp nhìn ngắm cô trực nhật, cô đọc bài, hay đánh nhau với lũ con trai trong lớp. Lúc đó cô vẫn nhìn anh với cái nhìn lãnh đạm dành cho một kẻ dị nhân trong lớp bởi anh sống quá lặng lẽ.

Lớp 12 bạn bè đua nhau đi học như cuộc chạy đua vũ trang ở nước rút, rồi anh cũng đăng ký vào lớp học thêm toán chung với cô. Hằng ngày học xong 5 giờ trên trường là cô vội vã chay ra bến xe bus đi 7km đến lớp học thêm, rồi có những lần tình cờ như thế.. cô gặp anh ở trạm xe bus, đúng lúc đó trời mưa nên cô đành chấp nhận đi chung ô với anh đến lớp học. Lâu dần cũng thành thói quen, cô vẫn chuyện trò cùng anh trên con đường đến lớp học, mọi ý nghĩ về anh trước đây của cô dần tan biến.. đâu đó ở anh một chút hài hước, lạnh lùng nhưng chân thành. Anh vẫn thường hay nói tư duy của cô có phần hơi lộn xộn, cô thích nói đủ thứ chuyện, thích người khác ngồi nghe cô nói luyên thuyên, cô thích suy đoán rồi tự lập luận cho rằng đúng, cô thích ngắm biển lúc biển nổi sóng để đón lấy vị mặn của biển, cô thích ăn kem lúc trời mưa vì cô nghĩ như thế mới gọi là lãng mạn. Anh vẫn lặng lẽ theo cô và chiều theo những sở thích có phần khác thường của cô. Nhưng họ vẫn chỉ là bạn, cô tự hứa với lòng sau khi thi đại học sẽ tỏ tình với anh trước một cách nào đó mà thật lãng mạn chỉ có ở riêng cô. Nhưng anh đã mãi mãi không cho cô cơ hội nói ra tiếng thích của thời học trò hay anh đã may mắn không được nghe lời yêu thương từ một cô bé 18. Để giờ đây, ở cái tuổi 22, cô mang ngậm ngùi tiếc nhớ, tiếc một tiếng yêu thương chưa trọn vẹn, nhớ về những kỷ niệm của một thời dang dở. 21/12/2012 cả thế giới hoài nghi đón ngày tận thế, cô tự nhủ thầm rằng “ Kiếp sau rồi đấy anh ạ? Có khi nào mình sẽ gặp được nhau “.
Nhưng cô cũng tự trấn an, hãy vui vẻ vì xa xôi ở 1 thế giới khác anh vẫn dõi theo cô, vẫn đặt nhẹ tay anh trên bờ vai cô, vẫn nhắc cô học bài lúc khuya, và vẫn lặng lẽ ngồi đó ngắm nhìn cô.
Tạm biệt anh, một khung trời thơ mộng của em!
- Gửi từ Le Thi Nhu Thuy
Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Anh và Em (Phần 2)
Mối nhân duyên của nó và anh đã không bị lỡ dở vì đã gặp được một người thấu hiểu và bao dung. Trong cuộc đời, đôi khi không phải vì lỡ bước sai 1 bước mà bước sai cả cuộc đời. Hãy dừng lại, nhìn nhận lại chính mình và sữa chữa những cái sai để bước chân tiếp theo sẽ là những bước chân đúng đắn, bạn nhé!
3 con giáp này vận may lội ngược dòng, công việc thăng hoa, tài khoản nhảy số ầm ầm trong 45 ngày tới
Chỉ còn chưa đầy 2 tháng nữa là kết thúc năm, trong khi nhiều người đang loay hoay tổng kết thì 3 con giáp này lại bất ngờ nhận được "tín hiệu vũ trụ" cực tốt. 45 ngày tới chính là thời điểm vàng để họ bứt phá, tiền bạc rủng rỉnh, chuẩn bị cho một cái Tết ấm no, viên mãn.
Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những thứ này
Trước thềm năm 2026, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những mối quan hệ độc hại đang níu chân bạn, để hành trang bước sang trang mới chỉ còn lại sự nhẹ nhõm và an yên.
Lời tạm biệt cuối thu
Hy vọng trong tương lai vẫn có thể gặp lại, em vẫn rất chờ mong vào một ngày nào đó anh em mình có thể có một buổi đi uống nước hoặc ăn tối với nhau, và hy vọng anh sẽ giống như lời chúc em gửi đến anh trong bức thư nhỏ đó, có được tất cả, hạnh phúc, sức khỏe và thành công.
Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn
Cam mỉm cười, nhặt vài chiếc lá rách rưới bên bờ suối, bỏ vào túi – như nhắc nhở bản thân về những điều chưa hoàn hảo nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống.
Một ngày bình thường mất người mình thương
Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?
Anh và Em (phần 1)
Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan
Người bạn đặc biệt
“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”
Nắng, mưa, râm mát
Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.


