Phát thanh xúc cảm của bạn !

Em yêu cuộc sống độc thân như đã từng yêu anh vậy

2015-04-08 01:00

Tác giả:


Bài dự thi "Độc thân không cô đơn".

blogradio.vn - Em đã yêu cuộc sống độc thân như yêu chính bản thân em và như đã từng yêu anh vậy. Mất anh em mới tìm lại được những gì quý giá, em đã biết trân trọng, nâng niu những thứ quý giá đối với em, em chọn cái cách bước đi một mình để chính bản thân em được thoải mái. Em nhận thấy một mình không đáng sợ như anh từng nói.

***

Sau hơn một tháng, phải mổ đến lần thứ hai thì em mới được xuất viện về nhà điều trị. Mọi người trong họ rồi hàng xóm cả các bạn học của em đều đến thăm hỏi và động viên. Bố mẹ, anh chị và các cháu dưới nhà anh cũng lên thăm em mà không một ai cho em biết tin tức gì của anh, chỉ nói với em rằng anh cũng vẫn đang nằm viện, bị nẹp răng nên không thể nói. Mẹ anh bảo mọi người ra ngoài rồi ôm em vào lòng nói trong nước mắt: “Con cố gắng ăn uống cho nhanh phục hồi, đừng suy nghĩ nhiều hãy thương lấy chính bản thân con, đừng để ai phải lo lắng cho con hãy mạnh mẽ, vững vàng lên con nhé!”. Giờ nghĩ lại sao lúc đó em không tinh ý để nhận ra đã có chuyện gì mà chỉ thấy hạnh phúc vì được mọi người quan tâm yêu thương.

Ba tháng sau em nhận được một tin nhắn “Oanh ơi, mai là bốn chín ngày của anh Nghé em có thể xuống thắp cho anh ấy nén hương không?”. Đọc xong tin nhắn em bàng hoàng, cuống cuồng hỏi hết người này đến người khác để kiểm chứng xem đó là sự thật hay ai đó cố tình trêu em. Rồi cứ ngồi thẫn thờ mở lại điện thoại xem lại những tin nhắn trước đó còn được lưu trữ, đêm đến không thể ngủ cứ tự dằn vặt bản thân rồi trách mọi người đã cố tình giấu em.

lá rơi

Cứ thế bao nhiêu suy nghĩ bao nhiêu hình ảnh ám ảnh em mà em không thể rơi một giọt nước mắt nào. Thấy em cứ như vậy bố ngồi xuống ôm em vào lòng, xoa đầu em và nghẹn ngào nói “Nghé mất thật rồi Bố thay mặt mọi người xin lỗi con, con gái ạ tại hoàn cảnh lúc đó bắt buộc nên mọi người đã không nói sự thật mà phải nói dối con. Mong con thông cảm và hãy hiểu cho mọi người, mạnh mẽ nhìn vào sự thật và chấp nhận đi con”. Vòng tay của bố mẹ siết chặt ôm em vào lòng như con nít cho em cảm giác được trở về ngày bé thơ vô tư cười chưa biết mất mát là gì, cảm giác được bảo vệ che chắn và em đã hứa với lòng mình rằng phải mạnh mẽ, dù em chỉ còn một mình.

Thời gian trôi qua cũng đã năm năm rồi, hôm nay khi ngồi viết những dòng này tâm trạng của em rất bình thản anh ạ không thấy khó thở nơi lồng ngực hay nhói đau trong tim. Anh có biết không sau ngày hay tin anh đã không trên cõi đời này, sau hôm em òa khóc như thể cả thế giới sụp đổ ấy em đã không hề hay phải nói chính xác là em chưa bao giờ có ý định tự tử như hai bố đã lo lắng, em đã dần lấy lại được bình tĩnh và từng ngày từng ngày em tìm lại được con người mình, tuy là hơi chậm nhưng em rất chắc chắn về điều ấy. Một mình, em thấy mình độc lập lắm.

Những ngày nằm một chỗ ấy mọi người đã thay nhau chăm sóc em từ miếng ăn giấc ngủ như thể em là đứa trẻ mới được sinh ra đời vậy, kể làm sao hết ân tình em chỉ biết khắc cốt ghi ơn tất cả. Cảm ơn anh đã bỏ em lại trên cõi đời này để em một mình vượt qua thử thách của cuộc đời và chính từ đây em biết được rằng mọi người còn rất thương yêu em, chỉ là một mình em tự chịu đau không ai có thể đau hộ em được, chỉ là một mình chứ không hề cô đơn vì bên em luôn có gia đình và bạn bè.

Anh đi để lại một mình em trên cõi đời này với bao nhiêu thương tổn, một mình lặng lẽ gặm nhấm những nỗi đau và kỉ niệm rồi lại cười cười nói nói để mọi người yên lòng. Như vậy có phải là giả tạo không anh? Ngày tháng êm đềm trôi sau một năm thì em bắt đầu tập đi, lúc đó cháu gái cũng đang tập đi thế là ngày nào hai cô con cũng dẫn nhau đi bộ quanh xóm, anh biết không gặp ai em cũng được nghe câu nói “Hai cô cháu lại tập đi đấy à, cố gắng lên nhé” em vui lắm vì những lời động viên ấy. Một mình mà không phải một mình anh nhỉ?

bước đi

Nhiều khi ngồi suy nghĩ về tất cả những lời động viên an ủi của mọi người và xem xét lại bản thân thấy mình thật là tệ, cứ đau buồn mãi thế có phải là em có lỗi với chính bản thân mình, có lỗi với những hi sinh và sự cố gắng của mọi người? Một mình nên em càng phải cố gắng. Có nhiều những buổi chiều ngồi ngắm hoàng hôn, nhiều buổi sáng đón bình minh và những đêm ngắm trăng, ngắm mấy đứa cháu vui đùa, ngồi nhổ tóc sâu cho bố mẹ hay xoa bóp cho bố mẹ rồi cùng nấu những món ăn ngon thấy cuộc sống thật là bình yên. Em đã tìm những lí do để bản thân em không ngã quỵ:

“Xung quanh ta bao nhiêu người bất hạnh
Thế gian này đâu chỉ riêng ta?”


Cũng có người hỏi sao lâu vậy mà chưa yêu ai, em thấy với em bây giờ điều đó là không thực sự là cần thiết. Để yêu một ai đó không phải là dễ cũng chẳng phải khó anh nhỉ? Em sẽ yêu nhưng không phải bây giờ. Chỉ là em chọn cách sống theo suy nghĩ của em. Một mình không có nghĩa là em cô đơn, một mình bước thênh thang trong chiều gió ngắm nhìn cuộc sống vùng thôn quê lúa đang xanh đồng. Một mình lang thang vào chợ ngắm nghía những món đồ xinh xinh yêu yêu hay mua bức tranh về thêu để hiểu thêm về việc may vá. Một mình vác ba lô lên vai xin phép bố mẹ đi chơi xa vài ngày cùng hội bạn. Một mình trải nghiệm và cảm nhận vị cuộc sống. Em thấy em đã đủ dũng cảm đủ tự tin để chấp nhận bước đi một mình mà chẳng cần anh bên cạnh và trong suốt năm năm qua em đã làm được.

độc thân

“Cơ thể là do bố mẹ ban tặng buồn, vui, sướng, khổ là do bản thân ta” câu nói đó nhắc nhở bản thân em nhiều lắm. Em quan tâm đến bố mẹ, những người thân trong gia đình và bạn bè nhiều hơn, chia sẻ những khó khăn nhọc nhằn và những suy nghĩ để cuộc sống tình cảm được phong phú hơn. Em nhìn đời với con mắt vui tươi hơn, sống cởi mở hòa đồng với mọi người xung quanh nhất là em có can đảm nói rằng em có tình cảm với bạn lạnh lùng ấy, anh đừng buồn vì em đã gạt anh sang một bên anh nhé, em cần phải làm vậy. Em cần được một mình để có thêm nhiều thời gian làm những việc em thấy mình nên làm cần làm.

Đừng lo lắng khi thấy em một mình anh nhé! Em không hề thấy mình cô đơn lạc lõng chút nào. Chẳng phải em tự ti về thân hình của mình đâu, em phải cảm ơn cuộc đời đã không cướp đi sinh mạng mà lại tặng cho em cơ thể khuyết tật ấy để em biết được rằng mọi người còn thương em nhiều lắm, em phải sống tốt cả phần của anh nữa chứ. Em tin chắc rằng em sẽ tìm được và nhận ra ai sẽ là người yêu thương em thực sự, ai mới là người có đủ can đảm bao dung để nắm tay em nâng đỡ em trong cuộc đời, sau anh. Một mình, em thấy mình mạnh mẽ, thấy mình trưởng thành hơn, thấy mình không phải dựa dẫm vào tình cảm của ai không phải làm cho ai buồn lòng.

Em đã yêu cuộc sống độc thân như yêu chính bản thân em và như đã từng yêu anh vậy. Mất anh em mới tìm lại được những gì quý giá, em đã biết trân trọng, nâng niu những thứ quý giá đối với em, em chọn cái cách bước đi một mình để chính bản thân em được thoải mái. Em nhận thấy một mình không đáng sợ như anh từng nói.


Vũ Lan Oanh

Bài tham dự cuộc thi viết “Độc thân không cô đơn”. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận và chia sẻ link bài viết này lên các mạng xã hội cho bạn bè, người thân cùng đọc. Bạn cũng có thể chia sẻ lại link bài viết này từ fanpage BlogViet Vietnamnet




Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn.

yeublogradio

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Người bạn đặc biệt

Người bạn đặc biệt

“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

back to top