Phát thanh xúc cảm của bạn !

Em và ly café đắng

2014-03-23 00:23

Tác giả:


Bài viết tham dự tuyển tập: "Yêu thương đầu tiên": Để bình chọn cho bài viết này mời bạn like, share và để lại bình luận bằng plug-in mạng xã hội ngay dưới chân bài đăng. Lượt like, share và comment được tính bằng hệ thống đếm tự động.

Yêu 24/7 - Phải chi cô đừng vì anh mà uống café và đừng khen café đắng rất ngọt thì có lẽ anh chẳng phải lún sâu như bây giờ. Vị ngọt của café đã bị cô lấy mất đi rồi còn đâu. Ai sẽ đem trả lại vị ngọt thuở xưa tại nơi  này cho anh nữa đây?

***
Chiều nay, lòng thành phố lác đác mưa bay. Nơi quán “ Nhớ”, nâng tách café nóng trong tay, anh lại nhớ về cô, người con gái mang đến cho anh niềm vui lẫn đau khổ. Cũng nơi này, anh và cô gặp nhau lần đầu tiên.

Là một giám đốc trẻ, anh luôn tất bật với cuộc sống bon chen nơi phố thị. Điều đó khiến anh mệt mỏi, chỉ muốn tìm một nơi yên bình để nhấm nháp từng ngụm café đắng mỗi chiều chủ nhật như một thói quen. Mùi café nồng bay xộc cánh mũi xua tan mọi mệt mỏi. Vị đăng đắng của café đối với anh là ngọt lịm từ đầu lưỡi cho đến trái tim. Anh say mê cái hương vị đặc biệt ấy và sẵn sàng rũ bỏ tất cả đến thưởng thức cái dư vị này.

em và ly café

Rồi định mệnh cho cô đến bên anh. Định mệnh khiến xuôi trái tim khóa chặt gần ba mươi năm của anh hé mở vì một cô sinh viên nhỏ. Cô vô tư ngồi vào bàn anh mà không một lời xin phép, vô tư mỉm cười với anh không một lý do rồi vô tư giả vờ làm bạn với anh khi có một chàng trai bước đến. Lúc ấy anh chỉ biết đờ người nhìn cô đang đóng kịch để che mắt thiên hạ. Trên đời này sao lại có người vô tư đến thế nhỉ, anh tự hỏi rồi lắc đầu không có câu trả lời. Sau khi đã cắt đứt được cái đuôi bám theo, cô mới quay lại nhìn anh vô tư xin lỗi. Anh chỉ biết nhếch miệng cười chứ nói gì đây, xem cô như chưa từng xuất hiện, một con chim nhỏ từ đâu bay đến cất tiếng hót líu lo phá vỡ không gian yên tĩnh. Và, cô huyên thuyên với anh đủ thứ chuyện trên đời giống hệt như đang nói với một người bạn lâu ngày gặp lại. Anh không nhớ cô nói gì nữa bởi lúc đó anh chẳng hề để tâm đến một người xa lạ.

Phải chăng “hữu duyên thiên lý năng tương ngộ”, vài tuần sau,  cô lại xuất hiện ngay tại phòng làm việc của anh với vai trò một cô thư kí thực tập. Anh thoáng đau đầu trong khi cô lại hí hửng. Hằng ngày, cô làm việc chăm chỉ, nhờ anh chỉ dẫn, hay lén nhìn anh mỉm cười và đợi anh cùng ra về mỗi khi anh nán lại làm xong công việc. Đó cũng là lúc anh bắt đầu để ý đến cô. Định mệnh một lần nữa để cô vô tư bước vào trái tim anh tự lúc nào không biết. Anh từ từ nói chuyện nhiều hơn, cười nhiều hơn và cảm nhận được cảm giác hạnh phúc mà lâu nay chưa từng xuất hiện. Đó là tình yêu.

Thật nhiều, cô cùng anh uống café đắng mỗi chiều chủ nhật. Cô vô tư hát ngêu ngao cho anh nghe thật nhiều bản nhạc tình yêu thật buồn. Anh hỏi vì sao. Cô chỉ mỉm cười thật tươi và bảo rằng: “Đơn giản vì em thích” . Thế nhưng anh lại thoáng thấy trong mắt cô một nỗi buồn vời vợi đọng thành một hạt nước trong veo rơi xuống má. Cô thôi hát, im lặng. Anh càng im lặng hơn.

Tối kia, cô chủ động mời anh café nhưng hai người lại lang thang trên đường. Cô dẫn anh đi thật lâu đến một nơi yên tĩnh, nơi dành cho những cặp tình nhân hò hẹn. Sự im lặng bất thường của cô khiến lo lắng trong anh nỗi dậy. Anh muốn hỏi nhưng cớ sao miệng chẳng thốt nên lời. Vẻ oai phong, tự tin của một giám đốc trẻ chẳng còn. Anh chợt nghe tiếng nấc thật khẽ, thấy bờ vai run run của cô trong bóng tối đau đến xé lòng. Cô khóc trái tim anh như rỉ máu, cô đau thì lòng anh đau gấp trăm lần kìa. Nụ cười của cô làm bình minh trong anh rực sáng. Nước mắt của cô làm thế giới sụp đổ dưới chân anh. Tình yêu anh dành cho cô thật nhẹ nhàng, không một lời hứa chỉ âm thầm. Vậy mà giờ đây nhìn cô khóc anh chỉ biết trách mình nhu nhược chẳng làm được gì. Một bàn tay muốn đặt lên bờ vai người con gái mình thương cũng không dám. Vậy là thế nào? Một lúc lâu sau, cô thôi khóc, gạt nước mắt nhìn anh mỉm cười như ngày nào. Nụ cười ấy thật gượng, nụ cười ấy như muốn bảo với anh rằng cô không sao. Ấy mà đáy mắt cô vẫn nhạt nhòa nước. Cả hai lại chìm vào im lặng.

Ngày qua ngày, anh không hỏi cô đã xảy ra chuyện gì chỉ biết âm thầm yêu, âm thầm động viên cô mà thôi. Cô làm sao biết được trong trái tim anh, cô quan trọng thế nào.

Rồi ngày kia, cô bỗng chạy ùa đến anh, cười thật tươi nói rằng: “Anh ơi! Người em yêu cuối cùng đã yêu em rồi. Chỉ cần biết anh ấy có yêu em là quá đủ rồi. Từ đây về sau em sẽ không khóc nữa. Em hứa đấy!”

Trời ơi! Tại sao cô lại vô tư đến thế? Vô tư đến vô tâm, vô tình, đến tàn nhẫn. Cô vô tâm rạch nát trái tim anh rồi vô tư sát muối vào đấy mà không hề hay biết. Người con trai ấy làm cô phải khóc, cớ sao cô vẫn cứ  yêu? Yêu một người làm cho mình đau khổ à? Cô và anh khờ khạo y như nhau. Tình yêu của anh, làm sao cô biết được đây khi nhịp đập trái tim cô chẳng hướng về anh?

Phải chi cô đừng xuất hiện, đừng mỉm cười vì anh, đừng quan tâm anh sống thế nào, đừng vì anh mà uống café và đừng khen café đắng rất ngọt thì có lẽ anh chẳng phải lún sâu như bây giờ. Vị ngọt của café đã bị cô lấy mất đi rồi còn đâu.

Ai sẽ đem trả lại vị ngọt thuở xưa tại nơi  này cho anh nữa đây?

•    Gửi từ Trần Thu Thảo (tranthuthao19…@)




Mời bạn tìm hiểu về những cuốn sách do Blog Việt tuyển chọn tại đây.

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.



Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và

Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những thứ này

Trước thềm năm 2026, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những mối quan hệ độc hại đang níu chân bạn, để hành trang bước sang trang mới chỉ còn lại sự nhẹ nhõm và an yên.

Bức thư không kịp gửi

Bức thư không kịp gửi

Hy vọng trong tương lai vẫn có thể gặp lại, em vẫn rất chờ mong vào một ngày nào đó anh em mình có thể có một buổi đi uống nước hoặc ăn tối với nhau, và hy vọng anh sẽ giống như lời chúc em gửi đến anh trong bức thư nhỏ đó, có được tất cả, hạnh phúc, sức khỏe và thành công.

Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn

Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn

Cam mỉm cười, nhặt vài chiếc lá rách rưới bên bờ suối, bỏ vào túi – như nhắc nhở bản thân về những điều chưa hoàn hảo nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống.

 Một ngày bình thường mất người mình thương

Một ngày bình thường mất người mình thương

Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?

Anh và  Em (phần 1)

Anh và Em (phần 1)

Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan

Người bạn đặc biệt

Người bạn đặc biệt

“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

back to top