Em sẽ lấy người làm mình hạnh phúc
2014-03-05 00:15
Tác giả:
Bài viết tham dự tuyển tập: "Yêu thương đầu tiên": Để bình chọn cho bài viết này mời bạn like, share và để lại bình luận bằng plug-in mạng xã hội ngay dưới chân bài đăng. Lượt like, share và comment được tính bằng hệ thống đếm tự động.
Anh cũng mang tên Quân và cũng đeo kính như đúng mong muốn của em. Nhưng anh không đẹp trai và hào nhoáng với vẻ ngoài lịch lãm, anh bình thường lắm mà không tầm thường chút nào. Ngày ấy, em nhỏ bé bên anh đi qua cơn mưa khi đang cùng nhau tham gia một hoạt động Đoàn. Tình cờ làm sao khi hai đứa đều không có xe máy nên phải đi chung xe buýt và phải cùng dầm mưa. Vậy mà sau này nhớ lại em hay nói “cơn mưa định mệnh” gieo rắc hạnh phúc cho anh và em đó. Có ai đó nói rằng đi cùng nhau dưới mưa sẽ ở lại bên nhau mãi mãi. Em cũng chẳng tin chắc 100% cho đến một ngày em biết mình đang mang trong mình một căn bệnh mà trên thế giới vẫn chưa hề tìm ra phương cách chữa trị.

Em từ một con bé hồn nhiên vô tư lự trở nên tuyệt vọng khốn cùng. Trời đất như sụp đổ trước mặt, mọi thứ như giông tố quét qua thật mạnh và thật nhanh, cuốn hết những hạt bụi tinh vân của hạnh phúc, của niềm tin, của hy vọng và của cuộc sống mà em góp nhặt được. Em những tưởng rằng cuộc đời rồi cũng giống như một thiên truyện. Anh sẽ rời bỏ em khi hay biết tin này, mà không chính em cũng sẽ tự mình rời xa để anh đi tìm người con gái khác khỏe mạnh và mang đến hạnh phúc mới cho anh. Vì “tình đẹp là tình dang dở” mà. Thế nhưng trái với dự cảm ấy, anh – tình yêu đầu và có lẽ sẽ là tình yêu cuối cùng của em nữa đã từ chối tất cả những đề nghị chia tay, duy chỉ chấp nhận một điều – tiếp tục bên cạnh và cùng em vượt qua mọi chông gai, thử thách. Đó cũng là lúc em biết tình yêu này đã thực sự tỏa sáng, đã mang đến cho cuộc đời em nhiều ý nghĩa biết bao.
Làm sao mà bỏ đi được khi hàng ngày anh vẫn kiên trì đến bệnh viện thăm em, vẫn giữ mãi hơi ấm bàn tay anh truyền sang cho em sức mạnh đứng lên bệnh tật, vẫn hát cho em nghe thật nhiều để lấy lại lạc quan, vẫn chịu đựng những hờn giận thất thường, những cáu gắt khi em đau nhiều, … và còn vô vàn những điều khác mà từng giây từng phút anh âm thầm hy sinh cho em. Dẫu biết rằng ngày mai nụ cười em có phải tắt trên môi để “em về bên trời vĩnh cửu”, anh sẽ vẫn mãi hành động để em vui và hạnh phúc thật nhiều. Thậm chí cả khi mặt em bị biến dạng vì uống thuốc đặc trị, anh vẫn không từ bỏ, vẫn chấp nhận những đổi thay trong cuộc sống của em và cả của anh nữa.
Anh không sợ người ta dị nghị khi đi chung với em, không sợ ai đó chê cười vẻ mặt của em, càng không sợ việc mạnh dạn bênh vực cho em khi có ai đó làm em bị tổn thương. Đôi lúc em nghĩ em sẽ không bao giờ tìm ra người thứ hai như anh có thể yêu em nhiều đến vậy. Và em thầm cảm ơn ông trời đã mang anh đến bên em để sau bốn năm điều trị, em đã tạm thời ổn định sức khỏe và có thể làm việc được. Nếu như không có anh, em đã bỏ cuộc từ lâu.
Cuộc chiến đấu với bệnh tật của em lùi dần vào quên lãng khi bên anh, em thấy đời mình vậy là quá đủ đầy hạnh phúc. Vậy nên, cuộc đời hữu hạn mà tình yêu thì vô hạn. Tình yêu đẹp mang đến cho con người ta nhiều ý nghĩa và lý tưởng sống. Và em biết mình không cần lấy người đẹp mà chỉ cần lấy người làm đẹp cuộc đời mình mà thôi. Quỹ thời gian em còn lại dù không còn dài nữa nhưng chắc chắn trái tim em sẽ không bị nguội lạnh vì có hơi ấm của tình yêu mà anh đã trao cho em.
• Gửi từ Nguyễn Lê Thảo Nguyên
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những thứ này
Trước thềm năm 2026, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những mối quan hệ độc hại đang níu chân bạn, để hành trang bước sang trang mới chỉ còn lại sự nhẹ nhõm và an yên.
Bức thư không kịp gửi
Hy vọng trong tương lai vẫn có thể gặp lại, em vẫn rất chờ mong vào một ngày nào đó anh em mình có thể có một buổi đi uống nước hoặc ăn tối với nhau, và hy vọng anh sẽ giống như lời chúc em gửi đến anh trong bức thư nhỏ đó, có được tất cả, hạnh phúc, sức khỏe và thành công.
Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn
Cam mỉm cười, nhặt vài chiếc lá rách rưới bên bờ suối, bỏ vào túi – như nhắc nhở bản thân về những điều chưa hoàn hảo nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống.
Một ngày bình thường mất người mình thương
Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?
Anh và Em (phần 1)
Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan
Người bạn đặc biệt
“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”
Nắng, mưa, râm mát
Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.



