Phát thanh xúc cảm của bạn !

Em cứ thích anh như vậy thôi

2014-02-10 01:00

Tác giả:


Bài viết tham dự tuyển tập: "Yêu thương đầu tiên": Để bình chọn cho bài viết này mời bạn like, share và để lại bình luận bằng plug-in mạng xã hội ngay dưới chân bài đăng. Lượt like, share và comment được tính bằng hệ thống đếm tự động.

Yêu 24/7 - Tỏ tình hụt với nó không phải là cái gì đó đã kết thúc, mà chỉ là một sự khởi đầu mới cho một tình cảm mới mà thôi. Nó cũng nhận ra mình thực sự dũng cảm khi đã sống đúng với những xúc cảm thật của trái tim. Bởi có cô gái nào dám tỏ tình hai lần như nó chứ...

***
" Có một cô bé ngốc đã thích một gã khờ
Có một cô bé ngốc hình như là đã yêu
Có một cô bé ngốc vẫn tin và đợi chờ
Và một cô bé ngốc viết chuyện mình thành thơ..."


Lấy hết can đảm của một đứa con gái, nó gửi tin nhắn đó đến cho hắn, dòng tin nhắn mà nó đã thuộc lòng từ lúc nào, và không biết đã đọc nó bao nhiêu lần nữa. Giờ đây nó cảm nhận rõ nhịp đập loạn xạ của trái tim mình, bản thân nó cũng không tin những gì mình đã làm...

"Con gái, vô ăn cơm con" - tiếng mẹ đang giục nó trong bếp, còn nó đứng chôn chân giữa đất, đôi bàn tay giữ chặt lấy chiếc điện thọa của ba mà mồ hôi đỗ ra ướt đẫm. Đôi mắt nó hồi hộp chờ đợi, thời gian tưởng như đứng sững lại, nhịp tim nó trở nên vội vã hơn, một mớ bòng bong chiếm lấy cái đầu óc vốn đơn giản của nó. Bữa ăn qua đi nhanh chóng, nó cũng chẳng đủ sức để nhớ xem nó đã kết thúc bữa ăn như thế nào..."Hắn đọc tin nhắn chưa?", "Sao hắn không trả lời?", "Hắn sẽ cười mình ư?"...những câu hỏi chỉ chờ lúc nó rối trí nhất là lại tuôn ra không ngớt. Bây giờ nó sợ hơn là vui, nó trở nên nhút nhát, bé nhỏ hơn cái lúc dũng cảm gửi tin nhắn đó đi, nó sợ cái nó chờ đợi sẽ không đến, nó sợ hắn sẽ cười, sợ mình sẽ trở nên lố lăng trong mắt hắn. Rồi đây khi tình cảm của nó không được người ta chấp nhận, một đứa con gái bị từ chối trong lần tỏ tình đầu tiên khiến nó trở nên run rẩy.

em thích anh

"Ring ring.." chiếc điện thoại của ba bị nó chiếm dụng suốt cả ngày nay đang rung lên. Tim nó như đang nhảy nhót trong lồng ngực, ruột gan rối rít cả lên, nhưng rồi cả thế giới xung quanh nó bỗng sụp đổ, "Làm bạn thôi nhé!”, hắn đã trả lời, và nó cũng kịp nhận ra hai chữ "đơn phương". Nó cảm thấy xấu hổ hơn là hụt hẫng, nó thấy mình trở nên thê thảm - thê thảm theo cái cách mà một đứa đơn giản như nó có thể định nghĩa ra.

Lần đầu tiên trong đời nó có cảm xúc kì lạ như vậy với một đứa con trai là hắn. Đó là hồi đầu lớp 10, khi mọi thứ với nó đều lạ lẫm, hắn là người nó quen đầu tiên cũng là người đã chiếm hết sự chú  ý của nó bằng nụ cười răng khểnh rất duyên. Với nó những ngày tới trường trở nên thú vị hơn nhiều, nó thấy vui một cách kì lạ. Nó thích được nhìn hắn từ xa, được là người nhìn thấy nụ cười đầu tiên của hắn khi đến trường. Nó cho mình cái quyền đưa ánh mắt dò xét mỗi khi hắn nói chuyện với những cô bạn khác, cho mình cái quyền được " ghen ", cho mình cái trách nhiệm tự an ủi bản thân sau mỗi  lần phớt lờ của hắn. Dĩ nhiên những cảm xúc đó nó chỉ giữ riêng cho mình, ngay cả phải đánh trống lảng với những nhỏ bạn khi tụi nó nhận ra sự khác lạ của cô bạn thân.

"Phải trả lời tin nhắn chứ " - nó thầm nhủ mình như vậy.

"Hô hô, là bạn chứ là gì nữa chẳng lẽ làm người yêu à? đừng nói với tui là ông đang nghĩ gì đó đấy nhé...sắp tới 1/4 rồi đùa ông tí cho vui thôi, là quà tiền Cá tháng tư đấy."

" Nghĩ gì đâu...bà đúng là rãnh thiệt mà", hắn trả lời.

Đọc xong, thẫn thờ trở về phòng, tâm trí nó chắc đang nhởn nhơ ở đâu đó rồi. Thế đó, nó là người mở đầu câu chuyện cũng là người khép lại câu chuyện còn chưa bắt đầu như vậy đó. Một câu chuyện với những cảm xúc riêng mà chính nó đã tự xây dựng trong 5 tháng. Nó không dám nói gì thêm bởi càng nói cái tủi hờn trong lòng nó lại lớn dần lên thôi.

Buổi sáng, đến trường, nắng trong veo lọt qua khe cửa, nắng lọt vào đôi mắt he hé của nó, chói chang. Lòng nó bây giờ vẫn là một đống hỗn loạn, nó sợ phải giáp mặt hắn vào lúc này. Vẫn như thường lệ, nó đến trường từ sớm - thói quen mà nó không thể bỏ trong suốt 5 tháng qua, yên vị ở chỗ ngồi, nhìn ra cửa lớp, nó chờ đợi một cái gì đó và cũng sợ một cái gì đó.

"Huyền, đầu óc bà đang ở đâu thế, lại tương tư anh nào rồi phải không? Kể tui nghe coi, tui làm quân sư quạt mo miễn phí cho...", hắn cười cùng với tiếng vỗ mạnh lên vai làm xóa tan cái không gian tĩnh lặng đang vây lấy nó. "Ừ..", Nó nhoẻn miệng cười, nụ cười luôn giúp nó gỡ những lúc bí bách như thế này. Ít nhất cũng thấy nhẹ nhỏm khi hắn vẫn chưa nhận ra cái cảm xúc thật sự vẫn đang len lỏi trong nó. Chỉ những lúc này, sự vô tư hồn nhiên của hắn lại khiến nó trở nên yên tâm hơn dù cho đầu óc nó vẫn là một mớ bùi nhùi khó tả. Hắn vẫn cười với nó, vẫn làm bạn với nó, vẫn xuất hiện trước mặt nó mỗi ngày, như thế là đủ, đủ để nó tiếp tục hy vọng, tiếp tục chờ đợi, tiếp tục những thói quen mà nó không thể bỏ.

Ngày sinh nhật của hắn, nó hồi hộp còn hơn cả người trong cuộc. Từ rất sớm, nó đã chuẩn bị một món quà " đặc biệt " và đã tưởng tượng không biết bao nhiêu lần làm thế nào để tặng quà sao cho tự nhiên nhất bởi cái lần tỏ tình hụt bữa trước làm nó trở nên ngượng nghịu mỗi khi đối diện với hắn. Cả ngày đó, nhìn hắn cười toe toét với lũ bạn thân để mở từng hộp quà, còn nó thì ngồi vân vê món quà mang tên "đặc biệt" ấy trong tay.

Tan lớp, lũ bạn ùa về hết, cũng may hôm nay chúng nó lại không nhận ra sự biến mất kì lạ của nhỏ bạn, nó lẻn ra ngoài khi không ai chú ý, đặt món quà sau góc hành lang lớp. Không biết vì sao nó lại hành động như vậy nữa, có lẽ nó sợ người khác phát hiện ra tình cảm của nó mà nhất là đám bạn nhiều chuyện và rất tò mò kia. Vội vã, nó chỉ kịp ngoái nhìn món quà một lần khi chắc chắn vẫn ở đó an toàn, chạy đi tìm cái con người giờ còn đang vất vả với đống quà trên tay, nó nói nhỏ vào tai hắn "góc hành lang lớp". Nói rồi nó đẩy nhẹ cái cơ thể còn chút ngơ ngác đó về phía hành lang, xong nó vụt chạy thật nhanh trong ánh nắng chảy đều...

em thích anh

Nó đi chốc chốc lại quay lại nhìn, không biết là nhìn cái gì, chỉ biết là nó đang chờ đợi... Một lần nữa hắn lại phá tan cái suy nghĩ vẩn vơ có chút mơ màng của nó. Hắn đến thật, đến như tim nó vẫn luôn chờ đợi. Giọt mồ hôi lăn dài trên khuôn mặt khi hắn nói hết câu "Hôm đó là thật phải không?". Nó quay lưng bước đi nhanh hơn, được một quãng, nó quay lại nhìn hắn đưa cánh tay vẫy vẫy, " Không biết, đi nhé..". Nó biết hắn vẫn đang nhìn nó, nhìn những tia nắng con con xuyên qua khoảng cách giữa những ngón tay nó. Nó không biết hắn đang nghĩ gì, chỉ biết là nó đang cười thôi, nụ cười hạnh phúc lan tỏa, vì ai đó đã hiểu được tình cảm của nó.

Một đường xiên, đó là khoảng cách giữa hắn và nó, cho dù sau này hắn đối với nó là gì thì ở một nơi nào đó, nó vẫn dõi theo hắn, vẫn sẽ nhìn hắn trong nụ cười đầu tiên của ngày hôm ấy, vẫn sẽ giữ hình ảnh của hắn ở một nơi trong trái tim nhỏ bé của nó. Bởi nó không có cách nào để thôi nghĩ về hắn, không có cách nào để hình ảnh hắn thôi không xuất hiện nữa, nó cứ thích hắn thôi, vậy phải làm thế nào?

Tỏ tình hụt với nó không phải là cái gì đó đã kết thúc, mà chỉ là một sự khởi đầu mới cho một tình cảm mới mà thôi. Nó cũng nhận ra mình thực sự dũng cảm khi đã sống đúng với những xúc cảm thật của trái tim. Bởi có cô gái nào dám tỏ tình hai lần như nó chứ...

•    Gửi từ Võ Thị Huyền

                                                


Click vào đây để tìm hiểu thêm thông tin chi tiết

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.




Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

back to top