Dưới tán ô xanh
2014-02-04 01:00
Tác giả:
Yêu 24/7 - Cô cười hạnh phúc, nắm tay anh đi trong cơn mưa đang ngớt dần. Ai nói thường xuyên trông thấy nhau thì không phải là có duyên chứ? Trong cơn mưa ấy, tại sân trường ấy, dưới mái hiên ấy, cô gặp anh là định mệnh.
Cô mở lá thư ngày nào cất trong trang lưu bút cũ, vuốt nhẹ cho thẳng những nếp gấp, nó cũng đã ở đây với cô 5 năm rồi. Có chút thân thương, chút hoài niệm, nhưng không có nuối tiếc.

Ngày ấy, vào một buổi chiều tan trường, đang nắng to trời cũng bất chợt đổ mưa. Cơm mưa đủ để xoa dịu cái nắng tháng năm gay gắt. Đứng dưới mái hiên, cô ngần ngại, cô luôn không nhớ mang ô dù biết rằng hôm ấy có thể trời sẽ mưa. Trong trường chỉ còn lác đác vài người, bất chợt trước mặt cô xuất hiện chiếc ô màu xanh
- Bạn dùng đi
Người con trai mỉm cười với cô, nụ cười hiền lành và ấm áp. Cô không nói gì, chỉ nhìn anh. Anh vội vã dúi chiếc ô vào tay cô rồi vội vã lao vào màn mưa như trút nước. Còn cô, vẫn đứng nhìn bóng anh bị cơn mưa che khuất mà không nói được gì, từng câu, từng câu bị nuốt hết vào trong. Ngày hôm ấy, cô bị nụ cười ấy ám ảnh.
Những ngày cuối cấp, bù đầu với những cuộc thi và áp lực, đôi khi cô vẫn để tâm hồn mình thơ thẩn nơi mái hiên trường hôm ấy, để ánh mắt mình bị nụ cười ai đó thu hút. Người ta nói gặp nhau một lần thì đi qua nhau, gặp nhau hai lần mỉm cười chào nhau, gặp lại lần ba là đã có duyên. Cô thường tìm kiếm bóng ai đó trong sân trường ngập tràn màu áo trắng này để biến cái duyên đó không phải chỉ còn trong suy tưởng. Khi đã quan tâm đến điều gì ta thường bắt gặp nó với tần suất cao hơn. Lần hai thấy anh, cô chỉ kịp trả anh chiếc ô cô luôn mang theo mình. Lần ba, lần bốn…cũng trong sân trường ấy, anh lướt qua cô như hai người xa lạ. Còn cô, trong suy nghĩ của cô thiếu nữ 18, cô và anh thực sự có duyên.
Cô học trò trong sáng với những mộng mơ và ngây dại của tuổi mới lớn cứ để hồn mình bay bổng trong giấc mơ tựa cổ tích. Còn ít ngày là kết thúc năm học, đi qua đời học sinh, bước vào cánh cổng đại học, biết khi nào trên đường đời cô gặp lại anh? Biết đâu một ngày không xa trong tương lại cô sẽ hối hận vì lưỡng lự của bản thân ngày hôm nay? Tại sao cô không tự tạo cho mình cơ hội?
Hẹn anh dưới tán phượng đỏ góc sân trường, cô ngập ngừng trao anh lá thư màu hồng rồi vụt chạy mất không kịp để anh thấy gò má ai đang chuyển sang màu của lá thư ấy. Lá thư tỏ tình của cô bé học trò trong tay ai đang ngơ ngẩn.
Từng ngày, từng ngày, hồi hộp chờ hồi âm, trái tim cô loạn nhịp mỗi lần trông thấy anh đi qua cửa lớp, mỗi lần thấy anh cười nơi sân trường ấy. Cô học trò nhỏ đã biết để ý đến ai kia. Cô khắc sâu vào đầu mình cái tên, những dãy số của người ấy. Thấp thỏm…chờ mong…
Cũng dưới tán phượng ấy hai ngày sau, cô cúi mặt thẹn thùng nhận lại thư hồi âm. Vẫn nụ cười hiền lành và ấm áp ấy anh nói cảm ơn cô bằng tất cả tấm chân tình…
Ở một góc nhỏ trong sân trường rộng thênh thang, cô thiếu nữ trong tà áo dài tinh khôi thả hồn mình bay theo những cơn gió đang vuốt ve những cánh phượng thắm mong manh. Lá thư màu xanh phẳng phiu trong bàn tay mềm mại. Mái tóc đuôi gà bay bay trong gió. Cô không khóc, chỉ thấy khẽ chạnh lòng, cô không nuối tiếc cũng không hối hận, chỉ thấy lòng mình nhẹ nhõm. Anh từ chối cô. Trong thư, anh nói ngày hôm ấy trông cô đáng yêu nhưng mong manh đến lạ trong cơn mưa bất ngờ khiến anh chạnh lòng, anh bất giác trao cô chiếc ô duy nhất mình có chỉ mong cô không ướt nhẹp như chú mèo con đáng thương. Anh phủ nhận cái cô gọi là “có duyên” ấy. “Nếu cứ thường xuyên trông thấy nhau chẳng phải tất cả mọi người đều có duyên với nhau hết sao?”. Không đúng, người ta nói rằng mọi cuộc gặp gỡ đều là một cái duyên, không phải sự xuất hiện của ai đó trong cuộc đời của bạn đều là vô ích, ít nhiều điều đó sẽ ảnh hưởng đến bạn. Anh phủ nhận nhưng cô thì không, với cô, gặp anh nơi sân trường ấy là điều thật tuyệt. Cô thiếu nữ ấy trông xuống sân trường chất chứa những kỷ niệm của tuổi học trò mỉm cười, sân trường ấy sao bỗng nhiên thân thương đến lạ
Cô đứng dưới hiên nhà, đưa tay hứng những giọt mưa rơi xuống. Có tán ô rộng màu xanh che trên đầu cô
- Này cô bé mộng mơ! Mưa rồi đấy, có ai muốn mượn ô của anh không nhỉ?
- Anh mỉm cười, nụ cười đẹp hút hồn. Anh đưa tay búng trán cô
- Cái tội quên mang ô không bao giờ chịu bỏ nè.
- Vì em biết có người luôn nhớ mang ô cho em mà
Cô cười hạnh phúc, nắm tay anh đi trong cơn mưa đang ngớt dần. Ai nói thường xuyên trông thấy nhau thì không phải là có duyên chứ? Trong cơn mưa ấy, tại sân trường ấy, dưới mái hiên ấy, cô gặp anh là định mệnh.
• Gửi từ Tâm Vũ
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
3 con giáp này vận may lội ngược dòng, công việc thăng hoa, tài khoản nhảy số ầm ầm trong 45 ngày tới
Chỉ còn chưa đầy 2 tháng nữa là kết thúc năm, trong khi nhiều người đang loay hoay tổng kết thì 3 con giáp này lại bất ngờ nhận được "tín hiệu vũ trụ" cực tốt. 45 ngày tới chính là thời điểm vàng để họ bứt phá, tiền bạc rủng rỉnh, chuẩn bị cho một cái Tết ấm no, viên mãn.
Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những thứ này
Trước thềm năm 2026, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những mối quan hệ độc hại đang níu chân bạn, để hành trang bước sang trang mới chỉ còn lại sự nhẹ nhõm và an yên.
Bức thư không kịp gửi
Hy vọng trong tương lai vẫn có thể gặp lại, em vẫn rất chờ mong vào một ngày nào đó anh em mình có thể có một buổi đi uống nước hoặc ăn tối với nhau, và hy vọng anh sẽ giống như lời chúc em gửi đến anh trong bức thư nhỏ đó, có được tất cả, hạnh phúc, sức khỏe và thành công.
Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn
Cam mỉm cười, nhặt vài chiếc lá rách rưới bên bờ suối, bỏ vào túi – như nhắc nhở bản thân về những điều chưa hoàn hảo nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống.
Một ngày bình thường mất người mình thương
Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?
Anh và Em (phần 1)
Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan
Người bạn đặc biệt
“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”
Nắng, mưa, râm mát
Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.



