Phát thanh xúc cảm của bạn !

Dòng sông quê

2023-07-05 00:10

Tác giả:


blogradio.vn - Chỉ có những cánh đồng lúa xanh trải rộng đến chân trời là vẫn nguyên vẹn như vậy, và mùi của đồng quê vẫn ngan ngát hai bên đường và thấm vào cơ thể tôi mỗi khi tôi về thăm má.

***

Ở đó vẫn là miền đất tôi yêu thương, vẫn những con đường lúc quanh co lúc thẳng tắp. Vẫn một khoảng sân rộng với những giàn thanh long rợp quả mà ngay những bước chân đầu tiên bước vào nhà má tôi đã thấy phấn khích cứ muốn nhìn hoài, chỉ có ngôi nhà là không còn nữa. Vì anh chị tôi đã cho xây mới lại từ mấy năm nay, anh chị nói vì ngôi nhà đã xây quá lâu nên mối mọt tứ phía.

Nhà bà nội của con tôi, nhà má chồng tôi.

Ông xã tôi chớ tôi về lần đầu tiên khi chúng tôi quen nhau được hơn một tháng, anh nói muốn má biết mặt tôi và biết chúng tôi đang quen nhau và sẽ tiến xa hơn nữa. Tôi thấy má ngồi ngay trước nhà và đang bỏm bẻm nhai trầu, má có vẻ rất vui khi thấy xe anh chạy vô. Sau này tôi mới biết lúc nào má cũng hay ngồi trước sân để ngóng anh về, vì công việc anh bận rộn chứ khoảng cách giữa thành phố và vùng quê của má chỉ cách nhau có mười mấy cây số.

Tôi nhìn ngôi nhà má không quá rộng, nhưng nguyên một khoảng đất khá lớn trước nhà má đặc biệt chỉ trồng thanh long, tôi đi chầm chậm và sờ vào từng quả thanh long cứ như lần đầu được trong thấy chúng. Tôi ngạc nhiên hỏi má sao má lại có thể trồng được như vậy, vì tôi nghĩ phải là người có kỹ thuật và am hiểu về trồng trọt, nhưng má cười và nói thanh long rất dễ trồng. Một mình má đã tạo nên một vườn cây như vậy làm tôi vừa thích thú vừa thấy yêu mến vùng quê này dù chỉ là lần đầu tiên.

Rồi những lần về sau, tôi thấy má còn trồng đu đủ, ngày tết má còn trồng hoa vạn thọ, mà chậu nào chậu nấy đều um sùm những bông thật to và thật đẹp. Tôi thầm nghĩ người nhà quê sao cái gì cũng giỏi, má còn dành một khoảng đất nhỏ để trồng xà lách và hẹ, nhìn vườn rau nhỏ của má mà cứ thấy mát mắt mát long.

Tôi làm con dâu của má đã hai mươi mấy năm rồi nhưng những lần về chơi với má, là lúc chúng tôi chưa cưới, là lần nào tôi cũng ngạc nhiên vì những thay đổi xung quanh ngôi nhà. Có lúc má trồng cây này có lúc má đổi cây khác, rồi khi chúng tôi đã thành vợ chồng má cứ gói ghém nào rau nào quả bắt tôi mang về ăn.

Là những ngày má còn khỏe mạnh đi lại vững vàng.

Bây giờ má vẫn khỏe vẫn minh mẫn trí óc dù đã chín mươi mấy tuổi, nhưng má không còn đi lại được như xưa sau một lần bị trợt ngã và bị gãy xương. Bác sĩ nói vì má bị tiểu đường quá nặng nên không thể mổ, vì nếu mổ thì máu sẽ không đông được, vậy là từ đó má ngồi trên một chiếc xe nhỏ có bốn bánh để di chuyển trong nhà. Mới nhìn giống như cái đòn ngồi di động, má nói má chỉ ước được đi lại như trước để được đi đây đi đó trong làng xóm.

Cứ mỗi lần tôi về chơi thăm má, mà bây giờ má hay nằm võng nhiều hơn là ngồi trước sân, mắt má cũng mờ dần theo thời gian, má hay ngước lên và hỏi:

- Đứa nào đó bây.

- Dạ con đây má.

Má nhận ra giọng tôi và vẫn nói câu quen thuộc:

- Út hả con.

Má ít gọi tôi bằng tên mà hay gọi vậy lắm. Rồi má hỏi chuyện công việc chuyện gia đình của chúng tôi như nào, má hỏi thăm má ruột tôi rồi kể tôi nghe nhiều chuyện xa xưa, mà tôi thích nhất là những chuyện khi má sống cùng với ông xã tôi. Vì anh là con út trong nhà, khi mấy anh chị lập gia đình ra riêng hết chỉ còn mình anh sống cùng má, rồi đến khi anh đi làm rồi ở luôn lại thành phố vậy là má chỉ còn một mình. Má nói lúc nhỏ má rất hay la rầy anh, vì anh hay ham chơi và hay quên những lời má dặn. Giờ tôi vẫn còn cười khi nhớ má kể má bảo anh đi chợ mua dầu mua mắm gì đó mà anh ra tới chợ rồi lại quay ngược về hỏi má mua gì vì anh không nhớ, mà ngày đó toàn là đi bộ chứ cũng không có xe đạp, vậy là má mắng anh một trận nên thân.

Anh cũng cười khi nhắc đến những câu chuyện ngày xưa. Anh nói lúc đó cuộc sống có khổ thiệt nhưng mọi cái có vẻ đơn giản nhẹ nhàng hơn, còn giờ đây cuộc sống đã tiến hơn rất xa so với trước nhưng con người cũng bị cuốn vào vòng quay của những bước tiến đó. Rồi người ta trở nên ít chân thật ít gần gũi nhau đúng nghĩa với tình làng nghĩa xóm như xưa.

Má tôi bây giờ vẫn ăn trầu như trước, lúc nào trong phòng má cũng có một khay trầu, má vẫn quấn quanh đầu cái khăn rằn nên nhìn má rất giống những bà má nông dân chính hiệu. Vẫn những bộ áo quần được may theo kiểu bà ba dành cho những người già, má chỉ buồn vì suốt ngày cứ quanh quẩn trong nhà nên cứ có con cháu về chơi là má lại thấy vui.

Ngôi nhà năm nào của má đã được xây lại, rất mới, rất đẹp, những con đường đã được tráng nhựa chẳng khác gì đường thành phố. Rồi những ngôi nhà khác trong làng cũng được xây mới theo, nên tôi cảm giác cuộc sống người dân miền quê giờ đây đã sung túc hơn, đầy đủ hơn. Chỉ có những cánh đồng lúa xanh trải rộng đến chân trời là vẫn nguyên vẹn như vậy, và mùi của đồng quê vẫn ngan ngát hai bên đường và thấm vào cơ thể tôi mỗi khi tôi về thăm má.

Tôi nhớ cái lu nước trước nhà má, nhớ cái phản bằng gỗ mun đen bóng má hay ngồi tét bánh hay gọt trái cây những ngày tết. Tôi nhớ dáng má nhỏ nhắn len lỏi giữa những bụi rau để bắt sâu để tưới cây, tôi nhớ cách má têm trầu trong cái hủ đồng bé tí rồi đưa vào miệng ăn ngon lành. Một người má nhỏ bé chân chất vị quê là má của mười mấy đứa con cả trai cả gái, đứa nào cũng to cao giống ba, đứa nào cũng ít nhiều thành đạt trong cuộc sống, và má cũng đã lên chức bà cố từ lâu rồi.

Mỗi năm vào ngày giỗ cha tôi, cả nhà đều gọi cha là cha chứ không gọi là ba như nhà ba má tôi, là tất cả anh em con cháu trong nhà lại tụ họp về. Rồi rất nhiều những câu chuyện vui buồn được chia sẻ được kể cho nhau nghe, còn má lại ngồi chính giữa chúng tôi, nhỏ bé như xưa. Má hết nhìn đứa này lại lắng tai nghe đứa kia, tôi cảm nhận má của tôi lúc ấy như một dòng sông nhỏ cứ đều đặn rì rào ngày đêm không cạn dòng không ngừng nghỉ. Dù tuổi má đã rất cao, dù sức lực má đã cạn, mà má, dòng sông ấy vẫn cứ chảy hoài, đã tắm mát đã nuôi nấng một đàn con vì cha tôi mất khi ông xã tôi chỉ mới lên năm.

Má ngồi đó giữa các con, má cười theo những tiếng cười của con cháu, má nói đứa nào cũng khôn cũng lớn hết rồi nhưng đừng quên những gì má dạy. Tôi chỉ là con dâu trong nhà, không phải con ruột của má để được nghe được học ở má nhiều điều, tôi chỉ thích và nhớ nhiều những lời má dặn, mà tôi có thể đúc kết gọn lại trong câu này:

Điều gì mình không thích thì đừng làm cho người khác.

Tôi không biết các anh chị khác như nào, nhưng tôi biết má luôn mong gia đình tôi về vào sáng mùng một đầu năm. Vì năm nào cũng vậy, cả nhà tôi có truyền thống đi chùa đầu năm rồi về nội về ngoại, và lần nào tôi cũng mừng tuổi má với thật nhiều yêu thương thật nhiều mong ước má được sống lâu với con với cháu.

Chắc là mọi người đều có hai người má. Những ngày trong bệnh viện bên má ruột tôi mà sao tôi lại nghĩ đến má thật nhiều, chắc là vì xung quanh tôi có nhiều những người già có mái tóc bạc trắng giống má, một nét đẹp rất riêng của người già, tôi nghĩ vậy. Mà y như rằng lần nào về chơi gặp má thì má cũng hỏi thăm má tôi thật nhiều, mà hai má cứ đòi đi thăm nhau mà tôi cứ dạ mà chưa thực hiện được.

Tôi nhớ những lần được ngồi bên má, tôi yêu những lần được về chơi cùng má và tôi yêu đôi tay má gầy nhom cứ cầm tay tôi thật lâu, má cho tôi cảm giác tôi là con gái chứ không phải con dâu.

Dạo gần đây má có vẻ mệt hơn, má hay nằm nói chyện hơn. Tôi nhìn và nghĩ má sẽ mãi là dòng sông của chúng tôi, của tất cả những thành viên trong gia đình, một dòng sông của ký ức tuổi thơ của những ngày xưa, êm đềm, trong veo và chảy mãi.

© HẢI ANH - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Phía Sau Vị Đắng Của Đau Khổ Là Dư Âm Của Sự Trưởng Thành | Blog Radio 825

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nắng mùa hè

Nắng mùa hè

Ôi! Cái nắng mùa hè ấy Vẫn cứ nhớ mãi miết thôi, Dẫu biết nóng như lửa đốt Nhưng dần rồi cũng quen thôi.

Không ai tin em là kẻ hay buồn

Không ai tin em là kẻ hay buồn

Cái hình ảnh vui vẻ, tích cực ấy đã đi theo cô quá lâu rồi, khiến cho cô nhầm tưởng đó chính là mình. Mây rất sợ bản thân khóc lóc, buồn bã và yếu đuối. Nói đúng hơn là cô đang sợ mình làm mọi người thất vọng và hụt hẫng.

Đêm ơi có hẹn

Đêm ơi có hẹn

Tôi thấy nhớ, tôi thấy thương, tôi thấy yêu đêm đến lạ lùng, có lẽ chính là đêm đã luôn cho tôi những cảm xúc lúc thật mãnh liệt lúc thật chứa chan và cứ mỗi đêm cứ mỗi nhiều mỗi đầy lên mãi.

Bố, mẹ ơi! Con xin lỗi...

Bố, mẹ ơi! Con xin lỗi...

“Bố mẹ làm khổ con gái của bố mẹ quá rồi, bố mẹ xin lỗi con gái nhé. Sau này nếu có nhiều hơn, bố nhất định sẽ cho con nhiều hơn, bố hứa.” Nghe câu đấy của bố xong, lòng con như nặng trĩu

Trở lại tuổi thơ - Ước mơ xa vời của kẻ trưởng thành

Trở lại tuổi thơ - Ước mơ xa vời của kẻ trưởng thành

Giữa bộn bề lo toan của cuộc sống trưởng thành, khi đã nếm trải bao thăng trầm, hỉ nộ ái ố, ta bỗng chạnh lòng nhớ về những tháng ngày thơ ấu hồn nhiên, vô tư bên vòng tay yêu thương của bố mẹ.

Chuyện tình ngày ấy

Chuyện tình ngày ấy

Có nắng trong hồn hoa bướm say Có kẻ trầm tư và bay bổng Có kẻ vô tư và thơ mộng Có kẻ say mê chốn nhân tình

Ngày đông

Ngày đông

“Có phải em không xứng đáng nhận được hạnh phúc không chị? Không xứng đáng được yêu thương, được bảo vệ, em chỉ là một người đi lang bạt ở nhờ nhà người khác. Người thương em nhất đã đi rồi, bây giờ, em không có nhà nữa rồi!”

Chuyến đi đến miền ký ức

Chuyến đi đến miền ký ức

Từng địa điểm, từng nền văn hóa mang đến cho tôi những trải nghiệm độc đáo và bài học quý giá về sự phong phú của thế giới. Tôi học được rằng, sự khác biệt không phải là điều để sợ hãi, mà là điều để đón nhận và tôn trọng.

Đắng cay

Đắng cay

Em biết ngày xuân hoa có bay Nắng đẹp lung linh tình lại say Xuân là ngọn gió mang hơi ấm Ghét ngọt ngào anh uống đời vui

Bước sang tuổi 35, tôi thấy vấn đề nan giải nhất trong đời là tìm được SỞ THÍCH riêng: Bảo sao bản thân tẻ nhạt, tầm nhìn hạn hẹp!

Bước sang tuổi 35, tôi thấy vấn đề nan giải nhất trong đời là tìm được SỞ THÍCH riêng: Bảo sao bản thân tẻ nhạt, tầm nhìn hạn hẹp!

Việc bạn hiểu rõ chính mình, có thú vui, có sở thích sẽ giúp bạn trở nên quyến rũ, thú vị hơn!

back to top