Đông rồi, anh sẽ về sớm thôi
2013-12-23 09:29
Tác giả:
Sớm tỉnh giấc. Sương giăng cả lên mái tóc. Co ro. Cuối thu lá không còn rơi lạo xạo. Với tay xé tờ lịch. Chỉ còn vài tờ nữa thôi là đến cuối…Thẫn thờ.
“Sương lạnh căm nóc nhà
Thẫm đen hàng cây đứng chơ vơ, nối nhau về xa tít mờ nối nhau những khuôn mặt phố…”
Nghe “ Những mùa đông yêu dấu”. Không thấy anh trong những câu ca. Lục tung lên tìm kiếm. À, hóa ra Hà Nội chẳng còn anh nữa rồi. Vậy anh đã ở đâu trong những ngày ướt át mưa, hanh hao nắng này. Có nhớ Hà Nội của anh, nhớ cô gái của anh không?

Những ngày tháng của cuộc đời sinh viên. Vừa quen với cuộc sống lạ lẫm. Thì đông sang. Mùa đông Hà Nội khác lắm. Không rét căm căm như trên nhà tôi. Cũng là lạnh. Nhưng dịu dàng, và quyến rũ .
- Sao tay em lại lạnh thế này?
Anh vừa nói vừa xuýt xoa. Rồi nắm tay tôi. Cho cả vào túi áo khoác to đùng của anh.Tôi cười lỏn lẻn. Hạnh phúc. Chúng tôi đi bên nhau. Không ồn ào. Chẳng vội vã. Nhưng đủ an yên.
Mùa đông đầu tiên gặp Phong, tôi 20 tuổi. Với một cô gái đôi mươi, cảm giác có người thương mình cạnh, nhất là trong những ngày đông lạnh lẽo, thật ấm áp. Tôi có thể chạy vèo qua nhà anh ấy, nấu bữa cơm, dọn dẹp căn phòng bừa bộn, đi dạo cùng nhau. Tôi thích đan khăn cho anh. Thích ngồi sau xe máy co ro sau tấm lưng dài rộng. Thích dang thật rộng tay để ôm cho đủ một vòng với đống quần áo to sụ . Tôi thích mùa Đông. Cũng là vì có Phong trong đó.
Phong hay đi ra ngoài, như một kiểu bao bọc. Tôi thích thỉnh thoảng giả vờ lượn ra để nghe anh ấy quát “ Đi vào trong, em!”. Tôi cũng thích thỉnh thoảng tắt điện thoại để anh ấy cuống cuồng gọi cho những người xung quanh. Ấy là tôi hả hê. Tôi thích đi đâu xa. Lúc ấy ngồi tha hồ mà nghe dặn dò đủ kiểu “Lên xe là phải cất cái này, cái kia cẩn thận này” , “ Mệt thì ngủ một giấc đi”. Hai mươi, tôi chưa biết cách yêu thương một người cho đúng cách. Nhưng Phong chẳng bận tâm về điều đó .
- Anh bảo này
- Gì anh ?
Em thích gì nhất ở mùa đông ?
- Lạnh ạ .
Anh cốc đầu.
- Ngốc thế! Mùa đông thì phải lạnh rồi.
- Thật mà, em thích nhất cái lạnh của đông Hà Nội. Nó giống anh. Lạnh lùng nhưng mà ngọt ngào lắm .
- Có thật không?
Vậy thì nếu mai đông tàn, nếu anh phải xa em, anh cũng sẽ nhớ…
- Nhớ gì cơ
- À, cái lạnh ấy!
Dự cảm về ngày nào đó xa xôi .
Lúc tôi sửa soạn cho việc thực tập năm cuối thì anh đi. Cả gia đình anh chuyển vào trong Nam .Tôi tuyệt vọng đến mức một cuộc điện thoại cũng không nghe. Sau cùng chặn cả số. Ngày anh đi , tôi cũng không ra tiễn. Biết chẳng thể làm khác được nên lặng im.
Chúng tôi chẳng thể trách nhau. Mà đã ai gọi đấy là đổ vỡ? Tình yêu vẫn vẹn nguyên. Chỉ là những mùa đông chỉ còn một mình tôi. Cơn gió của tôi đã bay xa rồi, chẳng còn ở bên cạnh tôi nữa. Anh ấy để tôi lại một mình, với mùa đông của tôi, với những lạnh lẽo của tôi.

Hà Nội ngày đông gió hun hút. Chẳng còn những ngày ngồi sau anh mà đút tay vào túi áo. Tôi tự mình ủ ấm bằng cách trang bị đống khăn, mũ, găng tay. Nhìn người ta tay trong tay, mỉm cười quay đi. Ai biết trước được điều gì đâu . Vì vậy khi tình còn ấm , xin hãy giữ chặt tay nhau…
Hà Nội tháng 12, Noel gần kề quá. Sài Gòn không có mùa đông anh nhỉ? Vậy chắc anh cũng sẽ bớt lạnh lẽo, bớt cô đơn. Em chỉ mong có thế. Mình chia tay, một câu chào, một lời hưa hẹn cũng không có. Em không đủ can đảm để giữ anh cho riêng mình, chỉ biết buông tay anh như thế. Liệu có giấc mơ nào đưa anh về bên em không?
Hà Nội ngày mưa. Rả rích tiếng lòng. Có cơn gió nào thoáng qua. Vậy mà chiếc chuông gió chẳng buồn leng keng nữa. Đôi khi gần như phát điên vì thói quen cứ trời mưa là lại muốn biết anh ở đâu. Nhưng rồi cũng kìm lại được. Thật sự rất nhớ anh, nhưng không dám nói, sợ nói ra lại bị giày vò, chúng ta đã xa quá rồi.
Anh có nhớ em không? Nếu anh còn cảm nhận được, xin hãy chỉ đường để chúng ta đến bên nhau .
Hà Nội buổi chiều đông, chông chênh lạnh. Tin nhắn đi lạc “Nhớ giữ ấm…”
Tay lóng ngóng không bấm nổi dãy bàn phím điện thoại…
“Anh nhớ Hà Nội , nhớ cái lạnh, nhớ em…”
Chỉ đợi có thế, đôi mắt ngấn nước, bờ vai run lên. Tôi ngồi nức nở như một đứa trẻ, tủi thân, giận hờn, yêu thương cứ theo dòng nước mắt mà ùa ra. Đau đớn nhưng thanh thản. Như trút được gánh nặng.
“Đợi anh nhé ! Anh sẽ về. Sớm thôi!”
• Gửi từ Hoàng Linh <annhien13@>
Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
3 con giáp này vận may lội ngược dòng, công việc thăng hoa, tài khoản nhảy số ầm ầm trong 45 ngày tới
Chỉ còn chưa đầy 2 tháng nữa là kết thúc năm, trong khi nhiều người đang loay hoay tổng kết thì 3 con giáp này lại bất ngờ nhận được "tín hiệu vũ trụ" cực tốt. 45 ngày tới chính là thời điểm vàng để họ bứt phá, tiền bạc rủng rỉnh, chuẩn bị cho một cái Tết ấm no, viên mãn.
Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những thứ này
Trước thềm năm 2026, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những mối quan hệ độc hại đang níu chân bạn, để hành trang bước sang trang mới chỉ còn lại sự nhẹ nhõm và an yên.
Bức thư không kịp gửi
Hy vọng trong tương lai vẫn có thể gặp lại, em vẫn rất chờ mong vào một ngày nào đó anh em mình có thể có một buổi đi uống nước hoặc ăn tối với nhau, và hy vọng anh sẽ giống như lời chúc em gửi đến anh trong bức thư nhỏ đó, có được tất cả, hạnh phúc, sức khỏe và thành công.
Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn
Cam mỉm cười, nhặt vài chiếc lá rách rưới bên bờ suối, bỏ vào túi – như nhắc nhở bản thân về những điều chưa hoàn hảo nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống.
Một ngày bình thường mất người mình thương
Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?
Anh và Em (phần 1)
Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan
Người bạn đặc biệt
“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”
Nắng, mưa, râm mát
Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.


