Phát thanh xúc cảm của bạn !

Đi qua nỗi đau mới biết hạnh phúc

2014-07-10 01:16

Tác giả:


Truyện Online - Có lẽ đi qua một biến cố trong đời, con người ta mới biết quý trọng hết những gì mình có. Đi qua nỗi đau, mới biết hạnh phúc luôn nằm trong hai từ giản dị và bình yên.

***
Có ai đó đã nói rằng, khi người ta già đi, người ta thường quên những gì nên nhớ và nhớ những gì nên quên.

Tặng em, cô bé của chị!

1. Về ngoại


Tôi đeo ba lô và dẫn xe ra khỏi nhà. Chiếc xe đạp điện chạy bon bon trên đường nhựa. Hơi đất vẫn còn cay nồng sau cơn mưa vừa đi qua. Đất khô cằn được tắm táp mát mẻ sau những ngày dài nóng nực.

Dẫn xe đi trên cây cầu xi măng bắc qua kênh vào nhà ngoại, từ trong đã vọng ra tiếng xoang xoảng của bát đĩa vỡ, tiếng cậu mợ hai cãi nhau và cả tiếng khóc.

Ngoại đang ngồi trên chiếc giường ọp ẹp, miệng móp mép nhai cơm, mắt lơ đãng. Những nếp nhăn trên gương mặt bà châu vào nhau càng làm tăng thêm vẻ già nua, khắc khoải.

-    Thưa ngoại con mới về. Thưa cậu mợ hai.

Tôi lên tiếng cắt ngang cuộc cãi vả mỗi lúc một dữ dội. Mợ liếc tôi rồi hậm hực quệt nước mắt, bỏ ra sau nhà. Cậu cũng cười gượng, quay đi. Thắng Tí - con của cậu, đưa mắt nhìn, thở dài như một ông cụ đang muộn phiền.

Hai năm nay, chuyện này đã trở thành bình thường ở nơi gọi là gia đình ấy. Hai năm- kể từ ngày cậu út mất vì u não, để lại đứa con thơ cho bà già đang lẫn. Hai năm - kể từ lúc ngoại bắt đầu gọi tôi là Linh - cái tên của mẹ và gọi cậu hai là út.

mẹ già

***
Cuộc cãi vã của cậu mợ vẫn chưa kết thúc. Chung quy lí do vẫn là tranh cãi: “Sao anh không đem bà sang cho cậu ba nuôi; con trưởng đâu phải cứ gánh lấy trách nhiệm”. Cậu hậm hực chẳng ừ chẳng hữ, mặc kệ mợ nhiếc móc. Đã bao lần cậu muốn làm theo mợ cho yên chuyện nhưng lương tâm không cho phép. Rồi cậu sẽ trở nên như thế nào đây, là đứa con mang hai từ bất hiếu? Đã bao lần cậu muốn chăm sóc ngoại cho tử tế nhưng lại sợ những lời nói cay độc từ mợ.

Thắng Tí lấy cho tôi ly nước mát rồi nó ngồi xuống chiếc giường bé tí hin. Cầm chén cơm, nó đút cho ngoại từng muỗng. Bà cắn răng, chẳng chịu mở miệng, hai hàng nước mắt lăn dài trên má. Ngoại không nói một lời trước cách cư xử tệ hại của mợ, không than phiền cũng chẳng kể với ai. Có lẽ, bệnh lẫn của người già làm bà chẳng nhớ đến người con dâu tệ bạc. Ngoại chỉ khóc vì nhớ cậu út - đứa con trai thân thương qua đời khi chỉ vừa bước sang tuổi hai lăm.

- Bé Hân đâu rồi Tí? Tôi tìm quanh quẩn nảy giờ mà chẳng thấy con bé đâu.

- Con bé đi học rồi chị.

Từ cửa, một con bé đen nhẻm, gầy đuộc bước vào, cái miệng chúm chím vừa đi vừa hát. Nó vẫn hồn nhiên như vậy, vẫn luôn cười tươi như thế dù hay bị chọc ghẹo "con không cha". Dù sao nó vẫn chỉ là một đứa trẻ, một con bé chỉ vừa 3 tuổi- cái tuổi chưa biết đau, chưa biết giận hờn.

2." Cậu qua đời khi con còn trong nôi."


Ngày cậu mất cũng vào mùa hè hai năm trước.

Những cơn mưa đầu mùa bắt đầu ngang qua, làm dịu đi cái nắng oi bức của một miền quê.

Cậu út chẳng quen biết nhiều nên chẳng ai đến viếng, chỉ có người thân trong gia đình. Bà ngoại ngồi dưới nền gạch lạnh, gương mặt đờ đẫn, hai mắt sưng húp vì khóc. Chẳng ai nói với ai một lời, không khí ngột ngạt đến đáng sợ. Tôi chạy đến bên bà, ôm bà bằng đôi tay bé nhỏ của mình. Tiếng khóc của đứa trẻ ngây ngô, chưa đầy một tuổi vang xa như dao cứa vào bà từng lát thịt.

Lặng lẽ, bà hát:

“Trời mưa bong bóng phập phồng
Mẹ đi lấy chồng con ở với ai”.


Bà đứng dậy, đến bên chiếc nôi cũ, ôm bé Hân vào lòng, khóc rưng rức. Tôi trách mợ út không có lương tâm, để lại đứa con còn thơ dại cho mẹ già khi mộ chồng cỏ còn chưa xanh.

Ngày ấy, dù là một con bé tuổi mười sáu nhưng tôi cũng chỉ là một đứa trẻ, chưa thấu hết nỗi đau của người mẹ già. Ngày ấy, tôi vẫn là một con bé nên đã lao vào những đứa trẻ cùng xóm khi chúng bảo ngoại tôi là "bà già điên".

Tôi bảo bà tôi không điên. Chỉ là sau một cú sốc lớn, bà chẳng nhớ được ai. Bà chỉ lẫn - một căn bệnh của người già.

Giật mình bởi cái ôm của bé Hân, tôi nhìn con bé, mỉm cười. Nó giống cậu út như đúc, từ cái mũi tẹt đến cái trán dồ, từ cách cười cho đến cử chỉ. Nó chạy đến bên ngoại, móm cho bà từng muỗng cóm. Miệng bà móm mém, bà nhìn nó, cười hiền. Chắc có lẽ bà chỉ nhận ra mỗi con bé.

-Ngày nào ngoại cũng chỉ ăn như thế hở Tí? Tôi hỏi khi nhìn vào bát cơm mà chẳng thấy miếng thịt, miếng cá nào, chỉ là cơm trắng chan với nước.

-Mẹ chỉ cho nội ăn như thế. Em mà lén giấm dúi cho bà miếng thịt thì lại ăn đòn. Bé Hân cũng chỉ ăn như thế nên bao giờ nó cũng gầy.

Tôi tức giận khi nghe kể, thầm than trách cho số phận của bà. Lẫn- dựa vào cái cớ ấy mà cậu hai, cậu ba tranh nhau năm công đất còn lại của ngoại. Lẫn- dựa vào cái cớ ấy mà các cậu bắt bà sang tên chuyển nhượng, bắt bà chia gia tài. Mà có khi như thế lại tốt, vì lẫn nên bà chẳng biết gì, bà sẽ chẳng thấy đau.

3. Cơm trắng. Mèo tam thể.

Mẹ tôi đã chứng kiến từ nãy đến giờ nhưng chẳng nói một lời. Mẹ luôn chạy sau tôi khi tôi bảo con về ngoại. Tôi đã nhiều lần trách mẹ vô tâm, đã nhiều lần xin mẹ can thiệp vào cách cư xử của mợ. Nhưng cuối cùng vẫn chỉ là im lặng,

-    Có nhiều chuyện, con chẳng hiểu đâu. Bà không muốn, mẹ cũng chẳng làm được gì.

Mẹ nói với tôi như thế khi lần này tôi bảo:"Mẹ không nói, con sẽ nói. Con không còn là một đứa trẻ."

Mợ từ vườn bước vào nhà, gương mặt hằn hộc, khóc to và nói quang quác:

-    Cô nhìn xem. Nhìn anh của cô kìa, chỉ biết đày đọa tôi. Tôi có gì sai khi bảo con cái phải chia nhau chăm sóc mẹ già? Sao lại là chúng tôi, gánh cái của nợ của thằng út?

Tôi bật cười, chắc mợ nghĩ tôi điên. Mà có lẽ cũng sắp điên thật. Tôi nghĩ, mợ mới chính là đứa trẻ không chịu lớn, chỉ biết ích kỉ cho riêng mình.

Con mèo tham thể từ đâu nhảy lên giường, cạ cạ vào chân ngoại rồi liếm láp chén cơm bên cạnh. Bà huơ tay đuổi nó đi, cầm chén cơm lên và tiếp tục ăn. Tôi rùng mình, bà chẳng còn quan tâm đến gì nữa rồi. Ăn hay không bà chẳng màng, có ngon không bà chẳng bận tâm, dơ hay sạch bà cũng mặc kệ. Tôi nhìn mợ với ánh mắt căm ghét, đáp trả tôi chỉ là cái thờ ơ và hời hợt. Tôi tự hỏi phải chăng đều là con người nhưng phần "con" đang lấn chiếm phần "người", trong mợ.

***
Tôi lấy ghế, ẵm bé Hân ra hàng hiên hóng mát. Con bé nhìn lên bầu trời chi chít sao rồi hỏi:

-    Ba em đang ở trên đó phải không chị? Ba ơi, cầu cho ba hạnh phúc.

Tôi cũng tự hỏi mình, cậu có đang nhìn không, nhìn con của cậu lớn lên mỗi ngày. Cậu có đau lòng không ?

Bé Hân chẳng biết hạnh phúc là gì đâu nhưng vẫn cười chúc ba nó như thế. Từ ngày mới sinh, con bé đã mang trên mình những nỗi đau mà đáng ra tuổi thơ nó không có.

- Em có hạnh phúc không Hân?

- Có ,chị! Được ăn no, được đi học, được sống với bà và được bà yêu thương là em vui rồi. Thế có phải là hạnh phúc không chị?

Tôi không trả lời, cố kìm nén nước mắt của mình. Được như một đứa trẻ đã tốt, chỉ biết yêu thương và đem hết tình thương đến cho người thân mình.

4. Cái chết của "bà già điên".

Năm giờ sáng, tôi bị mẹ lay gọi - giọng hốt hoảng tột cùng.

-    Ngoại...ngoại.. mất rồi con. Té kênh.

Tôi bật dậy, lao ra cửa. Thân thể bà đã được đem lên, bộ bà ba ướt sũng, mặt xanh ngắt, môi tím tái. Tôi gào khóc.

-    Sao lại như vậy? Sao lại như vậy?

Hàng xóm động nghịt trên sân, với tôi bây giờ, gương mặt ai cũng là xa lạ.

Đám tang ngoại được cử hành. Bình tĩnh trở lại, tôi hỏi mẹ:

- Sao ngoại ra đó mà té vậy mẹ?

- Không phải tai nạn. Ngoại con tự vẫn.

Tôi cười lớn tưởng rằng mẹ đang đùa với mình. Cậu hai ngồi trong góc nhà, mặt giấu vào hai cánh tay. Cậu đang khóc, lần đầu tiên tôi thấy cậu khóc. Tiếng khóc càng lúc càng to như nỗi đau lớn dần lên và xé toạc ra. Mợ hai đừng bên cạnh, ánh mắt thẫn thờ, nắm lây tay cậu. Cậu hất ra, gào lên:

-Chỉ tại cô. Cũng vì người đàn bà như cơ má tôi mới chết. Tôi nhu nhược, thật sự nhu nhược nên mới xảy ra chuyện như ngày hôm nay.

Tôi chẳng hiểu gì, nhìn mẹ. Mẹ kéo tôi ra ngoài. Ngoại chẳng lẫn cũng chẳng điên, ngoại chỉ là đang trốn tránh, trốn tránh cái sự thật tàn khốc trước mắt. Giờ tôi mới biết, khi người ta đi đến tận cùng của nỗi đau, người ta sẽ chọn lấy cái chết. Ngoại đã gắng gượng rất lâu. Ngoại đã chọn con đường tự giải thoát cho chính mình.

mẹ già

5. Hạnh phúc.

Bé Hân khóc rồi lại thôi. Tôi cột tóc rồi thắt bím cho nó. Hai đứa, một lớn, một nhỏ lại lấy ghế ra hiên ngồi. Con bé nghĩ rằng, bà nó đi đâu đó, xa lắm.

-    Nội đang ở trên đó với bà phải không chị? Con chúc nội và ba hạnh phúc.

Tôi xoa đầu đứa trẻ đang ngồi trong lòng mình.

-    Có lẽ vậy đó em. Chắc giờ bà và cậu đang mỉm cười.

Sau này con bé lớn lên, nó sẽ hiểu hết những gì đã xảy ra trong tuổi thơ của nó. Nhưng tôi tin nó vẫn sẽ luôn mỉm cười và lạc quan như thế này.

Hạnh phúc với một đứa trẻ, chỉ là những điều nhỏ nhoi và đơn giản thôi.

Giờ cậu hai cũng đã li dị mợ, thằng Tí và bé Hân vẫn ở với cậu. Con bé được ăn uống đầy đủ nên tròn trịa hẳn. Có lẽ đi qua một biến cố trong đời, con người ta mới biết quý trọng hết những gì mình có. Ngày nào cậu cũng ôm ảnh ngoại thủ thỉ, đó là thú vui cũng là cách để cậu nhắc nhở mình.

Có những lúc người ta vô tình để sự ích kỉ và hèn kém của bản thân mình giết chết một con người, mà người ta cũng chẳng hay. Đi qua nỗi đau, mới biết hạnh phúc luôn nằm trong hai từ giản dị và bình yên.
Chúc em của chị sẽ lớn lên và luôn hạnh phúc. Khi đang ngồi viết những dòng này, chị rất nhớ em.

Luôn mỉm cười em nhé!

•    An Yên


Bài dự thi "Hạnh phúc vẫn đủ chỗ cho ta". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn để lại bình luận cuối bài viết tại website hoặc like và chia sẻ lại link bài viết từ trang fanpage facebook.com/yeublogviet

VIẾT ĐỂ CẢM NHẬN HẠNH PHÚC, LAN TỎA HẠNH PHÚC VÀ NHẬN NHỮNG GIẢI THƯỞNG HẠNH PHÚC! 



MỜI BẠN CLICK VÀO ĐÂY ĐỂ TÌM HIỂU VỀ CUỘC THI VIẾT "HẠNH PHÚC VẪN ĐỦ CHỖ CHO TA"

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Giá như...

Giá như...

Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.

Crush

Crush

Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.

Người thầm lặng 20/10

Người thầm lặng 20/10

Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.

Lá thư tình không gửi

Lá thư tình không gửi

Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.

Mùa đông – 2017

Mùa đông – 2017

Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.

4 con giáp là 'thần giữ của'

4 con giáp là 'thần giữ của'

Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.

back to top