Phát thanh xúc cảm của bạn !

Đến bao giờ cho tôi một lần về với tuổi thơ…

2012-02-02 14:24

Tác giả:


 

Blog Family - Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo ở Daklak. 8 tuổi bước vào lớp 1, giấu mình ở chiếc bàn cuối lớp,  tôi hoàn toàn biệt lập với thế giới bên ngoài, tôi không có 1 đứa bạn dù trong lớp ngoài tôi ra còn không ít nhưng đứa lớn tuổi như tôi... Trong một lần đi lao động của trường  tôi bị "HÒA" cùng những đứa bạn đánh cho tơi tả chỉ vì một lý do muốn làm quen? Tôi về nhà với ý định bỏ học.

 

Hôm ấy, điều khiến tôi đau hơn cả là nhìn mẹ rơi những giọt lệ trên khuôn măt cằn cỗi. Tôi ôm mẹ khóc nức nở rồi nằm thiếp đi, khi tỉnh dậy chỉ thấy một rổ khoai lang mẹ để dành và đêm đó ba tôi cũng không ngủ, ông vào rừng khiếm thuốc đắp cho tôi. Sáng hôm sau, Ba tôi chở tôi đến trường, dặn dò tôi xong ...đợi ba đi khuất...tôi ngồi xuống đất nhặt những quả khô bên đường....ngắm nghía như là 1 sinh vật lạ… Bỗng một bàn tay nào đó đặt trên vai, tôi quay lại  thì ra là thằng Hòa, chắc lại muốn kiếm chuyện, tôi nghĩ thầm.... Vậy mà nó đưa cho tôi một thỏi socola làm hòa rồi thứ 7 hôm đó nó rủ tôi đi câu cá ở ao nhà. Nhà hòa đẹp thật không như nhà tôi chỉ có 4 bức tường bao quanh. Hòa dắt tôi ra phía sau nhà, trước mặt tôi là 1 cái hồ lớ, Hòa còn đem nhiều đồ ăn trong nhà cho tôi ăn.Hôm đó với tôi là ngày vui nhất, lần đầu tiên tôi có 1 người bạn... từ khi Hòa bước vào cuộc đời tôi nó đã đem đến tuổi thơ tôi thât đẹp.... nếu như ngày đó không xảy ra...

 

Một ngày bình thường đi học về... từ xa tôi thấy căn nhà mình rất đông người … vừa vào tới nhà hình ảnh đầu tiên đập vào mắt tôi là...ba...ba tôi nằm trên giường phía trên là một chén cơm và quả trứng... mẹ tôi ngôi bên cạnh ôm tôi khóc nức nở... mẹ ngất đi.... mọi người  đem mẹ tôi vô giường... cô tôi mặc cho tôi bộ đồ màu trắng ,lúc đó tôi nghĩ mình được mặt đồ mới nên vui lắm... Mấy ngày sau họ đem ba tôi đi chôn, họ bỏ ba tôi xuống đất. Tôi ngơ ngác quay lại hỏi mẹ "sao họ lại bỏ ba con xuống đất vậy mẹ" mẹ tôi nói..."họ cất ba vào đó để ba ngũ cho ngon đó con à.." mẹ tôi lại khóc nước mắt cứ lăn dài trên khuôn mặt cằn cỗi kia...

 

tuổi thơ

 

 

Sau ngày ba tôi mất mấy năm sau mẹ tôi cũng qua đời vì căn bệnh ung thư ác nghiệt. Người bạn thân nhất của tôi bấy giờ cũng ra đi bởi ba mẹ nó làm ăn thua lỗ nên đem nó trốn đi nơi khác. Cứ thế... những người thân tôi cứ lân lượt ra đi không một lời từ biệt để lại tài sản duy nhất cho tôi là những nỗi buồn vô hạn...

 

Tôi nghiỉ học về quê nội 1 thời gian rồi chú tôi dắt tôi vào Sài Gòn bán vé số. Những ngày đó tôi đi qua hết ngõ nay ngõ kia bán cho hết tập vé số để tối về mong nhận được 1 bát cơm ấm lòng... Từng ngày trôi qua tôi như héo mòn từng khúc ruột, đã bao nhiêu cái tết tôi chưa 1 lần về thắp cho ba mẹ minh 1 nén nhang...những ngày đó chỉ biết thu mình ngồi khóc.

 

Rồi những ngày tháng đi bán vé số tôi cũng giấu giếm cho mình môt số tiền mong có ngày về xe thắp cho ba mẹ mìnhnén nhang cho phải chữ hiếu. Tôi trốn về Daklak trong 1 ngày giáp tết, tìm về nơi sinh ra tôi. Điều đầu tiên tôi suy nghĩ trong đầu là đi thăm mộ ba mẹ vậy mà… ngôi mộ 2 người dường như không còn lộ trên mặt đất nữa, cỏ mọc um tùm. Tôi nhổ cỏ và khóc nứt nở ...tôi nghĩ... mình kiếp trước đã nợ ai nên bây giờ sống để trả nợ đời thế này...

 

Lang thang trên con đường  những ngày giáp tết, tôi bắt gặp những gia đình chở nhau đi mua sắm lòng tôi như thắt lại nổi đau lại tìm về, những ký ức tưởng chừng như quên lãng cứ lần lượt hiện ra trong đầu tôi....

 

Đến khi nào mình lại được như đứa trẻ kia...đến khi nào mình lại được ba mẹ mua cho chiếc áo ngày têt...đến khi nào lại được nhận những phong bao lì xì từ ba mẹ...đến bao giờ đây?

 

Gửi từ email shinichi_kudo_timran

 

Mời bạn cùng chia sẻ những tâm sự, bài viết cảm nhận về cuộc sống hay các sáng tác thơ, truyện ngắn của chính bạn với bạn đọc Blog Việt bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email blogviet@dalink.vn

 

 

 

Click để tham gia và cập nhật những thông tin mới nhất, cùng chia sẻ cảm xúc bất kỳ lúc nào bạn muốn với những người cùng yêu thích Blog Việt nhé!

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mười sáu - Ba sáu tuổi

Mười sáu - Ba sáu tuổi

Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.

Hành trình đi đến tự do

Hành trình đi đến tự do

“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.

Hãy trao yêu thương khi còn có thể

Hãy trao yêu thương khi còn có thể

Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.

3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa

3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa

Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.

Lá thư gửi đến thiên đường

Lá thư gửi đến thiên đường

Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.

Đắng cay

Đắng cay

Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.

Đơn phương yêu một người

Đơn phương yêu một người

Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?

back to top