Phát thanh xúc cảm của bạn !

Đá mài một thuở

2022-04-10 01:20

Tác giả:


blogradio.vn - Nơi bờ giếng mát lành, hòn đá mài nghiễm nhiên có được một vị trí sắp đặt xứng đáng nằm cạnh bể nước. Qua năm tháng, đá cứ thế nằm ung dung, tự tại, bình lặng giữa trời quê yên ả như cuộc sống bao đời của người dân quê.

***

Ai đã từng sinh ra và lớn lên từ chốn đồng quê rơm rạ hẳn sẽ nhận ra rằng có những vật rất đơn sơ, mộc mạc trong cuộc sống ngày thường cũng trở nên gần gũi, thân thương. Từ cái cày cái cuốc cho đến rổ rá, cái cối, cái liềm,… đều như những thành viên gắn bó, không thể thiếu trong gia đình. Với tôi, một thời ở quê, chỉ là hòn đá mài thôi cũng đủ để ta phải thao thức nhớ…

Làng tôi cách núi chẳng bao xa. Thời đó, để có một hòn đá mài ưng ý, người ta thường lên núi nhặt về. Nhà tôi cũng chẳng ngoại lệ. Ở cái tuổi biết chăn trâu, chăn bò, tôi đã lon ton bước cao bước thấp theo bố lên núi tìm đá mài. Chọn đá núi về làm đá mài không dễ. Bởi vậy, có khi loanh quanh cả buổi trên núi chưa chắc đã có được hòn đá mài ưng ý. Bố bảo đá để mài phải là hòn đá không to, cũng không nhỏ quá, có hình dáng tương đối vuông vắn, mặt trên dùng để mài phải khá bằng phẳng và quan trọng nhất là mặt đá phải nhám, không quá vụn bở.

Nơi bờ giếng mát lành, hòn đá mài nghiễm nhiên có được một vị trí sắp đặt xứng đáng nằm cạnh bể nước. Qua năm tháng, đá cứ thế nằm ung dung, tự tại, bình lặng giữa trời quê yên ả như cuộc sống bao đời của người dân quê. Mặt trên của đá, mỗi lần mài lại sáng loáng như được thay áo mới. Những mặt xung quanh phủ một màu rêu phong trầm mặc. Mỗi lần nhìn hòn đá mài, tôi chỉ còn biết trầm trồ khen. Dù suốt ngày dầm mưa dải nắng ngoài trời, nó vẫn không hề nứt vỡ. Đã thế, mài mấy năm liền, đá vẫn chưa mòn hết.

Bố tôi rất quý hòn đá mài. Mỗi lần cần dùng mà không thấy nó, kiểu gì mấy anh em tôi cũng bị bố la trách, vì có khi lấy đá chơi rồi để quên ở đâu đó. Ở quê là thế! Cái gì cũng có thể trở thành đồ chơi trong tay lũ trẻ tinh nghịch. Không có đá mài dao, dao cùn trớt chẳng băm chặt được gì nên bố cảm thấy tức rực trong người. Mỗi lần như thế, tôi thường nghe bố nói câu cửa miệng: Thứ nhất vợ dại trong nhà, thứ hai nhà dột, thứ ba dao cùn. Đó được xem là ba điều khổ nhất mà người dân quê đã đúc kết!

Mỗi lần nghe tiếng mài dao sắc lẹm của bố nơi bờ giếng, anh em tôi từ trong nhà lại chạy ùa ra. Tiếng mài dao nghe sắc ngọt đến rờn rợn vậy mà xem bố mài dao thật là thích. Một tay cầm cán, một tay cầm đầu dao, bố cứ thế nghiêng lưỡi dao đẩy trượt, liếc qua liếc lại trên mặt đá mài thành thục đến điệu nghệ. Thích xem bố mài dao còn bởi, bố thường mài dao trước khi thái thịt hay làm cá. Và thể nào hôm đó, anh em tôi cũng được một bữa ăn ngon. Hay chí ít, bố mài dao là để chuẩn bị làm một vật dụng nào đó trong nhà, đủ cho anh em tôi thỏa trí tò mò ngồi nghó nghiêng xem bố làm.

Lớn lên ở quê, lũ trẻ chúng tôi thời ấy ngoài việc học hành còn phải chăn trâu cắt cỏ, băm bèm thái rau,… Bàn tay đứa nào, trên ngón trỏ, ngón cái cũng có một vài vết sẹo bởi dao cắt. Đó là khi dao mới được mài đá núi hãy còn rất bén lại cầm tập tành làm hoặc lén dùng dao tạo ra đủ các đồ chơi. Những vết sẹo bị dao cắt đến bây giờ vẫn còn hằn in trên các ngón tay như khắc ghi bao kỷ niệm tuổi thơ buồn vui xen lẫn tự hào.

Giờ chẳng ai còn kỳ công lên tận núi tìm chọn đá mài. Đá mài đã được đúc sẵn bán ở ngoài chợ. Hòn đá mài được làm bây giờ tuy vuông vắn, bắt mắt, ấy vậy mà mài chẳng được sắc bén và bền bằng những hòn đá mài tự nhiên khi xưa. Để rồi có lúc, giữa chốn thị thành, tôi lại mơ thấy mình mải mê lên núi tìm đá mài. Khi tỉnh giấc, lòng lại bâng khuâng nhớ!

© Xanh Nguyên - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

 

Replay Blog Radio: Gửi anh cuốn nhật ký gián đoạn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những con còng trên biển

Những con còng trên biển

Nhi nhìn chăm chăm vào bức tranh trước mặt. Sao lại có một sự trùng hợp đến vậy chứ, đây có phải là bức tranh mà Nhi rất thích và đặc biệt rất thích trong cả hai lần được xem ngoài con đường biển không?

Đóa hoa bên đường

Đóa hoa bên đường

Chợt, tôi bắt gặp một đóa hoa nhỏ bên lề đường. Đóa hoa ấy, mặc dù nở giữa bụi rậm và khô cằn, nhưng vẫn tỏa sáng với vẻ đẹp riêng của mình. Tôi ngừng bước, nhìn chăm chú vào đóa hoa và bắt đầu suy tư về ý nghĩa của nó.

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Tôi đã tự nhủ, dù cho có chuyện gì xảy ra, trước hết tôi phải giữ vững quan điểm cư xử phải phép, khiêm nhường, dùng sự bình tĩnh và tôn trọng để đối đãi với mọi người một cách thật thận trọng để rồi sau đó, tôi sẽ biết ai là người xứng đáng để tôi dụng tâm mà chân thành khoan dung.

Sắc hoa vàng trong nắng

Sắc hoa vàng trong nắng

Chưa bao giờ nó thật hạnh phúc như vậy, tết này sẽ là một cái tết mà nó sẽ ghi nhớ suốt đời, nó cảm nhận được tình thương của ba của mẹ của chị dành cho nó là to còn hơn cả bầu trời nữa.

Để có được hạnh phúc gia đình

Để có được hạnh phúc gia đình

Chúng ta có thể vì gia đình mà sẵn sàng đương đầu với những khó khăn, gian nan ngoài kia chỉ mong sao khi về nhà cái chúng ta được nhìn thấy là những nụ cười hồn nhiên và ngây thơ của những đứa con bé bỏng của mình, và được nghe câu nói đầy ấm lòng: "Cha, mẹ đã về".

Hoa xoan ngày ấy

Hoa xoan ngày ấy

Ngày nhỏ trên lưng trâu Tôi ngửi mùi xoan đâu Cánh hoa phủ quanh đầu Một thời trong kí ức.

20 tuổi và những thay đổi

20 tuổi và những thay đổi

Thay đổi không phải là điều gì quá tồi tệ hay đáng sợ, miễn là mình hài lòng và tự tin với nó. Chúc cho những ai đang loay hoay trên hành trình trở thành người lớn giống mình mỗi ngày đều có lí do để tiếp tục tiến về phía trước.

Trăm năm bên nhau

Trăm năm bên nhau

Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.

Niềm vui trọn tim anh

Niềm vui trọn tim anh

Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.

back to top