Phát thanh xúc cảm của bạn !

Cuộc đời, tôi và gia đình

2021-02-02 01:25

Tác giả:


blogradio.vn - Đôi lúc, tôi muốn chạy về nhà, ôm lấy mẹ, khóc òa một lúc cho thỏa nỗi lòng, kể với mẹ mọi thứ tôi trải qua sau một ngày như ngày tôi vẫn còn là một đứa trẻ.

***

Đứa trẻ nào rồi cũng mong muốn lớn nhanh một chút, trưởng thành để chẳng phải phụ thuộc vào ai, chẳng phải sợ gì nữa. Lúc ấy cứ ngỡ chỉ cần lao vào đời, làm những việc mình thích, sẽ chẳng ai có thể làm  gì được mình. Nhưng khi lớn lên, bước chân vào đời mới biết mình hoàn toàn sai, lại ao ước trở về những ngày còn thơ bé bên ba mẹ.

Như mọi ngày, tôi rời khỏi công ty với đôi chân mệt mỏi và tâm trạng chán nản.  Ngồi sau xe một đồng nghiệp, tôi thả mình trên những cung đường rộng lớn giữa trung tâm thành phố. Dẫu biết chặng đường nào rồi cũng sẽ đến điểm cuối cùng, những sao chuyến đi này lại có chút xa vời, vô định.

Tôi cảm giác mình như một đứa con xa xứ trên chính quê hương của tôi, cảm giác lạc lỏng, bốn phương đông đúc toàn người là người san sát nhau, ôn ào nhưng lại vô cùng xa lạ và tĩnh lặng. Tôi nhận ra trong tôi thật sự yên ắng, một sự yên ắng đến đáng sợ. Nếu bước đi giữa một nơi tăm tối, mù mịt thiếu vắng âm thanh, xung quanh bao trùm toàn nổi sợ hãi, thì cảm giác trong tôi lúc này còn đáng sợ hơn nhiều. Ở nơi tăm tối đó khi quay đầu nhìn lại tôi chợt nhận ra có một vệt sáng ngoài xa xa kia, có lẽ đó chính là tuổi thanh xuân đã trôi xa của tôi. Phải chăng tuổi trẻ đang soi sáng bước đường tôi đi.

Nhớ lúc tôi vẫn còn là một thiếu nữ tuổi 17, 18, độ tuổi mà thầy tôi vẫn hay nói là cánh cửa để biến thành người lớn, là lối đi bước vào đời. Thực sự, lúc ấy trong tôi phủ vây cơ man nào là hoài nghi. Bởi lẽ với tôi đã là một học sinh THPT cũng đồng nghĩa với việc đã trưởng thành, đã đủ sức đưa ra những quyết định trong cuộc đời, đã tiếp xúc với không ít người… điều đó có nghĩa cuộc đời này đã khá thân thuộc với tôi. Nhưng tôi không biết rằng xã hội đó của tôi chỉ đơn giản là một bước tập bò của đứa trẻ trước khi bắt đầu bước đi. Có mấy đứa trẻ lại té ngã hay tổn thương khi đang bò trên con đường toàn nệm êm của cha mẹ, thầy cô, bạn bè và gia đình. Bây giờ thực sự bước đi trên đôi chân của mình, tôi mới cảm nhận được nỗi đau của việc vấp ngã. Nó không êm ái như tôi nghĩ, không có những người luôn sẵn sàng nâng đỡ tôi dậy. Cảm giác hụt hẫng, ng ngàng này bao trùm lấy tôi.

Đôi lúc, tôi muốn chạy về nhà, ôm lấy mẹ, khóc òa một lúc cho thỏa nỗi lòng, kể với mẹ mọi thứ tôi trải qua sau một ngày như ngày tôi vẫn còn là một đứa trẻ. Hồi ấy, tôi vẫn hay bô bô với mẹ mỗi lúc ngồi sau chiếc xe đạp của bà khi tan học: “Mẹ à, hôm nay bạn A ăn cơm chậm hơn con này, rồi bạn B bị cô giáo phạt vì đánh con này, mà cô giáo như anh hùng mẹ nhỉ, lúc nào cô cũng bảo vệ con…”.

Nói đến anh hùng, chắc không có một nhân vật siêu nhiên nào có thể vượt qua được mẹ tôi. Người ta nói, anh hùng có thể hi sinh một người để cứu cả thế giới, nhưng mẹ lại càng vĩ đại hơn vì bà sẵn sàng hi sinh chính mình để bảo vệ thế giới của mẹ là tôi. Nhưng mẹ ơi bây giờ con phải tìm đến ai để giúp đỡ con mẹ nhỉ, xã hội này đáng sợ quá mẹ ạ.

Ngày ấy, ba mẹ, thầy cô nói dối hay nặng lời, tôi buồn lắm, giận lắm, nhưng nghĩ lại từng lời la mắng yêu thương ấy, âu cũng chỉ muốn tốt cho tôi. Bây giờ bước vào đời, người ta nói hay lắm, ngọt lắm, như mật rỉ vào tai vậy, nhưng đó là mật ngọt chết ruồi, nghe một câu nhưng chẳng giám tin lấy na câu. Người ta hứa hẹn đủ điều, nhưng được mấy lời thành hiện thực, quả thực mẹ tôi nói gì cấm có sai: “Người ta không cho mình thứ gì vô điều kiện đâu con ạ, họ cho mình một mà đòi lại tận mười đấy con”. Thực sự, nếu đời người có 60 năm thì tôi đã đi được một phần hai chặng đường, nhưng tôi chưa từng thấy ai như ba mẹ, cho mình tất cả nhưng không bao giờ mong chờ được đền đáp.

Xã hội đã kéo tôi lại gần họ, để rồi hả hê nhìn tôi rơi vào hố đen sâu thẩm toàn nổi cô đơn, tuyệt vọng ngay trước mắt. Chỉ có ba mẹ bao giờ cũng vất vả, kiên cường san phẳng đoạn đường gồ ghề mà tôi đang đi, luôn cố sức bao bọc, che chở lấy tôi. Bây giờ, tôi nhìn đời, nơi đâu cũng rộng lớn, hiểm nguy, nào là vực sâu, núi cao, chông gai… đầy những khó khăn thử thách. Nhưng tôi lại thấy mình vẫn còn may mắn hơn rất nhiều người, tôi vẫn còn nơi để trở về, vẫn còn mẹ để khóc nhè mỗi khi mệt mỏi. Nếu có một điều ước, tôi ước mình vẫn còn là một đứa trẻ con vô âu, vô lo, luôn chạy nhảy theo cái bóng của mẹ. Xã hội khiến tôi phải khóc, những gia đình lại mang đến cho tôi nụ cười, với nhiều người tôi có thể là kẻ thù nhưng với mẹ, tôi là một cô công chúa bé bóng. Mẹ đã từ bỏ không ít điều quan trọng vì tôi và tôi cũng sẽ chiến đấu hết mình vì mẹ.

© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

 

Gửi những tháng ngày chênh vệnh tuổi 20 l Radio Tâm Sự

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Thích cậu là bí mật thầm kín nhất của tớ

Thích cậu là bí mật thầm kín nhất của tớ

Cậu biết không, tớ đã đứng trước gương hàng trăm lần, rồi tự tưởng tượng trước mặt tớ là cậu. Và tớ sẽ nói hết cho cậu biết rằng tớ đã thích cậu nhiều như thế nào. Nhưng khi thực sự bắt gặp ánh mắt cậu, bao lời văn mà tớ đã chuẩn bị như bốc hơi mất chẳng còn lại gì

Tiếng lòng anh

Tiếng lòng anh

Thơ hát nhỏ nhỏ trong miệng, cô nghe như những âm điệu thiết tha nhất từ chính trái tim anh đang truyền từng nhịp từng nốt qua tim cô.

Van Gogh và các danh nhân nổi tiếng đã đọc cuốn sách nào khi trẻ

Van Gogh và các danh nhân nổi tiếng đã đọc cuốn sách nào khi trẻ

Những cuốn sách này ít nhiều làm thay đổi bản thân người nghệ sĩ, giúp họ xoa dịu nỗi đau và là niềm cảm hứng để họ tạo nên những kiệt tác.

Chăm chỉ thời cơ sẽ tới, sau nghỉ lễ 30/4, 4 con giáp này được Thần tài lặng lẽ ban phúc lộc, tiền bạc rủng rỉnh, trả hết nợ nần

Chăm chỉ thời cơ sẽ tới, sau nghỉ lễ 30/4, 4 con giáp này được Thần tài lặng lẽ ban phúc lộc, tiền bạc rủng rỉnh, trả hết nợ nần

Để chờ đón những ngày nghỉ lễ thật tuyệt vời, hãy xem dự báo cuộc sống của 4 con giáp này có gì thay đổi bất ngờ.

Hãy để vũ trụ vận hành, việc của bạn là yêu bản thân mình mà thôi!

Hãy để vũ trụ vận hành, việc của bạn là yêu bản thân mình mà thôi!

Bình tĩnh! Chậm lại thật sâu rồi bản thân sẽ tự phát hiện ra những giá trị cốt lõi, những tài năng và điểm mạnh của mình để vun trồng, bồi đắp và tu dưỡng. Chính những giá trị ấy sẽ đưa chúng ta vào một chu kỳ tuần hoàn mới của cuộc sống

Lời hứa tháng mười (Phần 3)

Lời hứa tháng mười (Phần 3)

Về nhà cô đúng thực là một nàng công chúa, không nhà cao xe sang hay khoác lên người bộ váy lấp lánh. Nơi đây chỉ là một vùng quê với con đường nhỏ rợp hàng cây xanh, căn nhà cây được ba cô giữ gìn từ thời ông nội tới giờ. Nhưng nơi đây có những không khí yên bình và những người quý giá nhất đối với cô.

Tình ban đầu

Tình ban đầu

Nụ cười trong như ánh nắng ban mai Cho hồn em thơ thẩn buổi bình minh

Có một người lạ làm em yêu đến đau lòng

Có một người lạ làm em yêu đến đau lòng

Trái đất hình tròn mà sao mãi em chẳng gặp lại anh. Người ta nói nếu hai người là của nhau thì đi một vòng cũng sẽ quay về bên nhau, có lẽ em và anh mãi chẳng phải là của nhau. Nếu có gặp lại chắc có lẽ cũng như người xa lạ phải không anh?

Big Five - Mô hình tính cách với 5 yếu tố lớn: Bài trắc nghiệm giúp bạn nhận biết bản thân và tận dụng thế mạnh của mình để phát triển mạnh mẽ

Big Five - Mô hình tính cách với 5 yếu tố lớn: Bài trắc nghiệm giúp bạn nhận biết bản thân và tận dụng thế mạnh của mình để phát triển mạnh mẽ

Mô hình tính cách Big Five này nói rằng tính cách có 5 yếu tố cốt lõi: Cởi mở, Tận tâm, Hướng ngoại, Dễ chịu và Bất ổn cảm xúc.

back to top