Phát thanh xúc cảm của bạn !

Cuộc đời, tôi và gia đình

2021-02-02 01:25

Tác giả:


blogradio.vn - Đôi lúc, tôi muốn chạy về nhà, ôm lấy mẹ, khóc òa một lúc cho thỏa nỗi lòng, kể với mẹ mọi thứ tôi trải qua sau một ngày như ngày tôi vẫn còn là một đứa trẻ.

***

Đứa trẻ nào rồi cũng mong muốn lớn nhanh một chút, trưởng thành để chẳng phải phụ thuộc vào ai, chẳng phải sợ gì nữa. Lúc ấy cứ ngỡ chỉ cần lao vào đời, làm những việc mình thích, sẽ chẳng ai có thể làm  gì được mình. Nhưng khi lớn lên, bước chân vào đời mới biết mình hoàn toàn sai, lại ao ước trở về những ngày còn thơ bé bên ba mẹ.

Như mọi ngày, tôi rời khỏi công ty với đôi chân mệt mỏi và tâm trạng chán nản.  Ngồi sau xe một đồng nghiệp, tôi thả mình trên những cung đường rộng lớn giữa trung tâm thành phố. Dẫu biết chặng đường nào rồi cũng sẽ đến điểm cuối cùng, những sao chuyến đi này lại có chút xa vời, vô định.

Tôi cảm giác mình như một đứa con xa xứ trên chính quê hương của tôi, cảm giác lạc lỏng, bốn phương đông đúc toàn người là người san sát nhau, ôn ào nhưng lại vô cùng xa lạ và tĩnh lặng. Tôi nhận ra trong tôi thật sự yên ắng, một sự yên ắng đến đáng sợ. Nếu bước đi giữa một nơi tăm tối, mù mịt thiếu vắng âm thanh, xung quanh bao trùm toàn nổi sợ hãi, thì cảm giác trong tôi lúc này còn đáng sợ hơn nhiều. Ở nơi tăm tối đó khi quay đầu nhìn lại tôi chợt nhận ra có một vệt sáng ngoài xa xa kia, có lẽ đó chính là tuổi thanh xuân đã trôi xa của tôi. Phải chăng tuổi trẻ đang soi sáng bước đường tôi đi.

Nhớ lúc tôi vẫn còn là một thiếu nữ tuổi 17, 18, độ tuổi mà thầy tôi vẫn hay nói là cánh cửa để biến thành người lớn, là lối đi bước vào đời. Thực sự, lúc ấy trong tôi phủ vây cơ man nào là hoài nghi. Bởi lẽ với tôi đã là một học sinh THPT cũng đồng nghĩa với việc đã trưởng thành, đã đủ sức đưa ra những quyết định trong cuộc đời, đã tiếp xúc với không ít người… điều đó có nghĩa cuộc đời này đã khá thân thuộc với tôi. Nhưng tôi không biết rằng xã hội đó của tôi chỉ đơn giản là một bước tập bò của đứa trẻ trước khi bắt đầu bước đi. Có mấy đứa trẻ lại té ngã hay tổn thương khi đang bò trên con đường toàn nệm êm của cha mẹ, thầy cô, bạn bè và gia đình. Bây giờ thực sự bước đi trên đôi chân của mình, tôi mới cảm nhận được nỗi đau của việc vấp ngã. Nó không êm ái như tôi nghĩ, không có những người luôn sẵn sàng nâng đỡ tôi dậy. Cảm giác hụt hẫng, ng ngàng này bao trùm lấy tôi.

Đôi lúc, tôi muốn chạy về nhà, ôm lấy mẹ, khóc òa một lúc cho thỏa nỗi lòng, kể với mẹ mọi thứ tôi trải qua sau một ngày như ngày tôi vẫn còn là một đứa trẻ. Hồi ấy, tôi vẫn hay bô bô với mẹ mỗi lúc ngồi sau chiếc xe đạp của bà khi tan học: “Mẹ à, hôm nay bạn A ăn cơm chậm hơn con này, rồi bạn B bị cô giáo phạt vì đánh con này, mà cô giáo như anh hùng mẹ nhỉ, lúc nào cô cũng bảo vệ con…”.

Nói đến anh hùng, chắc không có một nhân vật siêu nhiên nào có thể vượt qua được mẹ tôi. Người ta nói, anh hùng có thể hi sinh một người để cứu cả thế giới, nhưng mẹ lại càng vĩ đại hơn vì bà sẵn sàng hi sinh chính mình để bảo vệ thế giới của mẹ là tôi. Nhưng mẹ ơi bây giờ con phải tìm đến ai để giúp đỡ con mẹ nhỉ, xã hội này đáng sợ quá mẹ ạ.

Ngày ấy, ba mẹ, thầy cô nói dối hay nặng lời, tôi buồn lắm, giận lắm, nhưng nghĩ lại từng lời la mắng yêu thương ấy, âu cũng chỉ muốn tốt cho tôi. Bây giờ bước vào đời, người ta nói hay lắm, ngọt lắm, như mật rỉ vào tai vậy, nhưng đó là mật ngọt chết ruồi, nghe một câu nhưng chẳng giám tin lấy na câu. Người ta hứa hẹn đủ điều, nhưng được mấy lời thành hiện thực, quả thực mẹ tôi nói gì cấm có sai: “Người ta không cho mình thứ gì vô điều kiện đâu con ạ, họ cho mình một mà đòi lại tận mười đấy con”. Thực sự, nếu đời người có 60 năm thì tôi đã đi được một phần hai chặng đường, nhưng tôi chưa từng thấy ai như ba mẹ, cho mình tất cả nhưng không bao giờ mong chờ được đền đáp.

Xã hội đã kéo tôi lại gần họ, để rồi hả hê nhìn tôi rơi vào hố đen sâu thẩm toàn nổi cô đơn, tuyệt vọng ngay trước mắt. Chỉ có ba mẹ bao giờ cũng vất vả, kiên cường san phẳng đoạn đường gồ ghề mà tôi đang đi, luôn cố sức bao bọc, che chở lấy tôi. Bây giờ, tôi nhìn đời, nơi đâu cũng rộng lớn, hiểm nguy, nào là vực sâu, núi cao, chông gai… đầy những khó khăn thử thách. Nhưng tôi lại thấy mình vẫn còn may mắn hơn rất nhiều người, tôi vẫn còn nơi để trở về, vẫn còn mẹ để khóc nhè mỗi khi mệt mỏi. Nếu có một điều ước, tôi ước mình vẫn còn là một đứa trẻ con vô âu, vô lo, luôn chạy nhảy theo cái bóng của mẹ. Xã hội khiến tôi phải khóc, những gia đình lại mang đến cho tôi nụ cười, với nhiều người tôi có thể là kẻ thù nhưng với mẹ, tôi là một cô công chúa bé bóng. Mẹ đã từ bỏ không ít điều quan trọng vì tôi và tôi cũng sẽ chiến đấu hết mình vì mẹ.

© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

 

Gửi những tháng ngày chênh vệnh tuổi 20 l Radio Tâm Sự

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

7 năm theo chủ nghĩa tối giản đã giúp tôi thoát khỏi hầu hết công việc nhà!

7 năm theo chủ nghĩa tối giản đã giúp tôi thoát khỏi hầu hết công việc nhà!

Ý nghĩa lớn nhất của lối sống tối giản là nó có thể giảm bớt gánh nặng công việc nhà và cho chúng ta nhiều thời gian hơn để làm những gì mình thích.

Ngọn nến được thắp lên

Ngọn nến được thắp lên

Anh nói có lẽ bây giờ người ta quá quen với những công nghệ kỹ thuật hiện đại, đã quá quen với những ánh sáng điện rực rỡ chói lòa và thông dụng nên đã quên mất những cảm xúc trong tim mình khi có ngọn nến được thắp lên. Và anh đã bật lửa châm vào nến ngay sau đó.

Về để thấy tết (Phần 2)

Về để thấy tết (Phần 2)

Phải chăng, chuyến này về, suy nghĩ nó đã chín chắn? Nó đã thôi hoài nghi về những người xung quanh nó, xoay quanh ba và cả gia đình của nó. Hay chính sự xô đẩy của xã hội khiến nó trân trọng về tình cảm gia đình của mình hơn?

Tuổi lênh đênh

Tuổi lênh đênh

Con gái ở tuổi đó như con thuyền lênh đênh trên biển khơi vậy, chính nó sẽ tự định hướng cho mình sẽ đi đâu, sẽ trôi vào bến bờ nào. Mà nhiều lúc nó cứ ương bướng tự nghĩ tự quyết chứ chẳng thèm nói cho ba mẹ biết, hay nghe theo ý kiến của ba mẹ của người lớn bao giờ.

Về để thấy tết (Phần 1)

Về để thấy tết (Phần 1)

Lúc đó, nhà vẫn là nhà, nhà có Liên, có ba và em trai của nó. Giờ với nó, cái đó không được gọi là nhà. Có thể nó vẫn sẽ về, nhưng về chỉ để nấu cho má bữa cơm, rồi lại đi. Đối với Liên, còn má mới còn gia đình, còn nhà để nó quay trở về. Còn lại, không đáng.

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn

Mỗi số trong ngày sinh không chỉ là một ký hiệu, mà còn là một biểu tượng của năng lượng vũ trụ, ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời mỗi người.

Ai nói là tôi không thích cậu?

Ai nói là tôi không thích cậu?

Cũng không hiểu từ khi nào, tôi bắt đầu vô thức tìm kiếm bóng hình cậu ở bất cứ đâu. Tôi tự hỏi, có phải vì tần suất cậu xuất hiện trước mặt tôi quá nhiều, hay vì một cảm xúc lạ lẫm đang dần nảy mầm mà tôi không thể diễn tả?

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này

Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, tưởng tượng bản thân mình của những năm về sau sẽ như thế nào, nếu vẫn duy trì nếp sống như hiện tại, có lẽ thời gian mà tâm hồn tôi héo mòn, kiệt quệ cũng sẽ không còn xa nữa.

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng

Tớ không nhớ rõ mình thích anh từ bao giờ. Có thể là từ một lần anh bất ngờ đưa tay ra kéo tớ chạy dưới cơn mưa đầu hạ. Có thể là từ một lần anh lặng lẽ nhường phần quà của mình cho tớ khi tớ khóc vì bị thua trò chơi. Hoặc có thể… tớ đã thích anh từ lâu lắm rồi, chỉ là đến một ngày, tớ mới chịu thừa nhận điều đó với chính mình.

Cậu còn ở Hà Nội chứ?

Cậu còn ở Hà Nội chứ?

Khi gió mùa đông bắc về, tôi càng cảm nhận rõ nét sự thiếu vắng của Cậu—như một nhịp điệu không còn vang lên trong bản hòa ca của cuộc sống. Hà Nội, với tất cả vẻ đẹp và nỗi nhớ, đã trở thành một phần tâm hồn tôi, nơi mà mỗi con phố, mỗi tiếng cười đều gợi nhắc về Cậu. Liệu rằng, trong những sớm mai se lạnh hay chiều hoàng hôn rực rỡ, Cậu có còn ở đây, lắng nghe những tâm tư của tôi giữa lòng thành phố này?

back to top