Con sẽ về tìm lại những ngày ấu thơ cùng ba
2016-07-27 01:27
Tác giả:
Thư gửi ba!
Ba ạ, con không biết lá thư này đến bao giờ ba mới được đọc, nhưng con sẽ không để ba phải đợi quá lâu đâu. Con gái của ba đã lớn rồi, đã biết tự chăm sóc cho bản thân, biết nghĩ đến mọi người và đặc biệt là đã dám cầm bút lên và viết thư cho ba. Con còn nhớ có lần ba hỏi, không biết đến bao giờ ba mới được đọc thư của con gái nhỉ? Lúc đó con không hiểu vì sao ba lại hỏi như vậy, chỉ mỉm cười và mau chóng quên đi.
Giờ này chắc ba đã ngủ rồi nhỉ? Có lẽ con đã quá quen thuộc với việc mỗi buổi tối thiếu ba ở nhà, bữa cơm chiều vẫn thường thừa một cái bát. Ngày nào cũng vậy, ba ra đồng từ sáng sớm và về nhà khi trời đã tối mịt, đến khuya ba lại đi, con chưa lần nào được ngủ với ba cả. Có lẽ vì vậy mà ba con mình chẳng có những giờ phút ngồi cạnh nhau mà thủ thỉ bao điều, mà tâm sự nhỏ to.
Con nhớ lúc còn bé, con thường ngồi sau yên chiếc xe đạp cộc cạch để ba chở ra đồng, để bắt những con cua đồng về nấu canh chua. Ba đội lên đầu cho con chiếc nón cời bạc màu, dắt con theo sau lưng, con nhỏ bé dưới bóng cha gầy guộc. Ba cõng con qua những bờ ruộng cao, qua những ô nước sâu rồi đặt con dưới gốc me để con chơi với những chú ve sầu, với những con cào cào lá xanh.
Bạn của ba là đàn vịt gần ba trăm con, ngày này qua tháng khác ba chăm sóc cho chúng như chính gia đình mình vậy. Sáng ba lùa chúng ra đồng, đứng canh cho chúng ăn, đuổi những con chó, con chồn để chúng không bị sợ hãi mà kêu toáng lên rồi chạy tán loạn. Ngày chiều mưa cũng như những trưa hè nắng cháy da cháy thịt, vẫn hình ảnh một người nông dân đứng giữa đồng tay cầm cây sào tre lam lũ. Hình ảnh ấy đã in sâu vào tâm thức dù chẳng bao giờ con nói ra. Khi mặt trời đã yên vị giữa trời, bóng ba in dưới ruộng đã bé tí, ba lùa đàn vịt đến con mương rộng để uống nước, đó cũng là lúc ba được ngồi trong bóng mát nghỉ. Nhìn ba lấy thức ăn đã nguội mà ba đem từ sáng sớm từ trong chiếc cà mèn rồi ngồi ăn ngon lành, con thấy lòng mình chạnh lại. Mãi đến khi mặt trời xuống núi, ba mới lùa đàn vịt về, dọn chuồng cho chúng đẻ trứng. Con thường tròn xoe mắt ngạc nhiên khi thấy ba nói chuyện với đàn vịt. Có lẽ đối với ba, chúng cũng giống như con người, cái cách ba chăm sóc chúng, cái cách ba lo lắng mỗi khi chúng ăn không đủ no, sao mà thân thương quá. Ba bảo “Nó đang nuôi sống con đấy” mà con chẳng hiểu gì, cứ cười nắc nẻ tưởng ba trêu mình.
Cuộc sống luôn không bằng phẳng, tình thương ba dành cho con không thể cứ dịu dàng mãi được. Từ khi con vào cấp ba, tiền ăn học của ba chị em ngày một nhiều, nỗi lo của ba càng tăng lên gấp bội. Là khi ấy, con bắt đầu chứng kiến cảnh ba mẹ cãi nhau ngày một nhiều hơn, con cũng hay bị ba la một cách vô cớ. Một đứa trẻ mười sáu tuổi, chưa thể hiểu hết và chưa thể cảm thông cho ba. Một đứa trẻ mười sáu tuổi chưa thể hiểu nổi lí do mình bị đánh oan, càng chưa thể nào chấp nhận được việc im lặng nhìn mẹ khóc mà nghĩ được cho ba. Có lẽ đó là thời điểm khó khăn nhất của nhà mình. Ba bán đi đàn vịt, hùn vốn với người ta làm ăn, và người ta đã cầm hết số tiền mà ba mẹ dành dụm ra đi không một lần quay lại. Con đã trách ba không chịu được vất vả, bao năm qua cái nghề nuôi vịt vẫn nuôi sống được nhà mình đấy thôi. Con luôn là một đứa con gái vô tâm và ích kỉ. Con đã không hề biết đến những đêm ba mất ngủ, ba trăn trở vì cuộc sống, vì tương lai của chúng con. Ba chạy khắp nơi tìm người ta, nhưng con biết chắc sẽ chẳng bao giờ ba tìm được. Mẹ im lặng và hay cáu gắt, ba im lặng và thường trở về nhà lúc mà gà đã gáy tới canh hai trong tình trạng say xỉn. Ba và con ít nói chuyện với nhau hơn, những bữa ăn gia đình không còn vui vẻ nữa. Bởi vậy mà ba vẫn thường nói với con, đừng tin tưởng ai ngoài chính bản thân mình.
Mấy tháng sau, ba ở nhà, mẹ ra chợ mua bán. Ba làm hết những việc nhà, nấu ăn, giặt giũ, chăm sóc đàn gà, con lợn. Nhưng lúc ấy con lại tạo khoảng cách với ba. Con biết nhiều lần ba nhìn con với ánh mắt buồn bã nhưng con đã không bận tâm đến. Phải đến hơn một năm sau đó, nhà mình mới tìm lại được tiếng cười ba nhỉ? Con không biết ba mẹ đã vượt qua khủng hoảng đó như thế nào. Ba lấy tiền ở đâu để mua lại đàn vịt mới. Lúc ấy, con chỉ muốn thời gian trôi đi thật nhanh, con được vào thành phố và thỏa thích làm những điều mình muốn mà không biết tóc ba đã có những sợi bạc, trán ba đã in hằn nhiều nếp nhăn.
Ngày con vào đại học, ba chẳng nói gì trong khi mẹ dặn dò con đủ điều. Con cũng không lấy gì làm lạ, ba luôn như thế, luôn giữ trong lòng những điều ba muốn nói. Có lẽ tình cảm chân thành rất khó nói ra, tình cảm ba dành cho con chỉ được ba thể hiện bằng việc làm thiết thực nhất. Đến lúc xa gia đình, xa ba, con mới nhận ra mình thật quá đáng. Con không còn trách những lần ba đánh và cáu gắt với con. Con không còn muốn tạo khoảng cách giữa hai ba con mình nữa. Con hiểu rằng con không thể sống được hai lần, không thể làm thời gian ngừng trôi, không thể ngăn tuổi già của ba đứng lại, con không muốn thêm một lần nào hối hận vì đã làm ba phiền lòng.
Một năm nữa con sẽ ra trường, cuộc sống chen chúc nơi phố thị đã giúp con hiểu ra rằng tình thương ba mẹ dành cho con là vô giá. Chẳng có một người nào sẵn sàng làm tất cả vì con như ba cả. Người ta có thể nói thương con rồi để con một mình với những lời hứa suông hoa mĩ. Còn ba, ba không nói yêu con một lần nào nhưng luôn cho con cảm giác an toàn mỗi lần con nghĩ về. Con sẽ về tìm lại những ngày ấu thơ cùng ba bắt cua, chăn vịt. Con sẽ về để ngày ngày được bên ba, để ba thấy rằng con ba là tất cả đối với con.
Con sẽ ôm ba và nói rằng “Con yêu ba”
© Hạ Băng – blogradio.vn
Có thể bạn quan tâm: Về nhà thôi hạnh phúc ở đây rồi
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Đi qua sự phản bội
Tớ cứ tưởng rằng, lý do mà quá khứ chúng ta không thành là vì cái tôi của hai bên. Nhưng sau sáu năm ròng, cả tớ và cậu đều đã yêu những người khác, đã đủ chín chắn để hiểu bản thân mình hơn rồi, chúng ta vẫn tan vỡ.
Tại sao không?
Những thứ bình thường hiện diện xung quanh chẳng khiến mình chú ý, quan tâm, cứ coi đó là điều hiển nhiên mà vô tư phớt lờ. Để rồi một ngày không biết nắng hay mưa, vô tình hay cố ý, ta sẽ đánh mất nó, lúc đó muốn quay lại thì đã quá trễ.
Mười sáu - Ba sáu tuổi
Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân