Con đã từng ước ba mẹ đừng xa nhau
2020-11-11 01:22
Tác giả: Bầu trời nhỏ
blogradio.vn - Về đến nhà, mẹ bảo tôi hãy ngủ sớm đi, đừng khóc nữa, bình minh rồi sẽ tới thôi. Trời rồi sẽ sáng, nhưng trước khi chân trời ló rạng là cả đêm đen dài đằng đẵng, thời gian sẽ làm cho vết thương hết đau nhưng vết sẹo lại mãi chẳng thể lành lặn như lúc ban đầu. Và hai tiếng “gia đình” đã không còn trọn vẹn nữa dù trước đó nó cũng chẳng hề trọn vẹn.
***
Hôm nay mẹ xin cho tôi nghỉ học. Được nghỉ luôn là niềm vui mà tất cả học sinh chúng tôi khao khát nhưng tôi ước ao biết bao rằng hôm nay tôi phải đi học, rằng cô chủ nhiệm sẽ không đồng ý với mẹ, rằng cô sẽ nhận ra lý do nghỉ ốm của tôi chỉ là nói dối.
Vậy mà, khi mẹ nói chuyện với cô, tôi lại chẳng thể thốt ra lời nào. Bởi cho dù tôi có trốn tránh như thế nào, thì hôm nay, tôi vẫn phải ra tòa, ra tòa chứng kiến ba mẹ vốn thân thương nhất của mình trở thành hai con người xa lạ.
Thật ra, ai cũng đoán được ngày hôm nay sớm muộn gì cũng đến. Ba biết, mẹ biết, ông bà nội ngoại đều biết, và tôi cũng biết.
Tôi đã nghe các dì nói chuyện thầm thì với mẹ khi họ tưởng tôi đã ngủ, rằng hồi đó ông bà ngoại luôn gò bó mẹ, luôn kiểm soát mẹ làm cái này, không được làm kia nên mẹ đã lấy ba, người ông bà không thích nhất trong số các thanh niên tới nhà xin làm quen với mẹ, xem như là cách chống đối trực tiếp nhất đối với sự gia trưởng của ông ngoại.
Mẹ cũng chỉ là một trong số các cô gái mà ba tiếp cận, thời đó ba có khá nhiều bạn gái nhưng mẹ đáp ứng đủ nhất tiêu chuẩn của một người vợ, xinh đẹp, dịu dàng, có công việc ổn định.
Ba mẹ tôi đến với nhau một cách hoang đường như vậy, không có xuất phát điểm là tình yêu nên dĩ nhiên, hôn nhân của hai người cũng không thật sự hạnh phúc.
Ba mẹ tôi ít cãi nhau, cũng chẳng diễn ra cái cảnh xung đột như trong phim hay chiếu, ít ra trong nhận thức của tôi là như vậy nhưng giữa ba mẹ không có được sự đồng điệu về tâm hồn, không tìm được tiếng nói chung nên họ ở bên nhau 16 năm qua chỉ vì một lý do, đó là tôi.
Bây giờ, khi tôi đã lên cấp 3, đã có đủ khả năng nhận thức cũng như sự chịu đựng nhất định, khi tính cách và năng lực đã cơ bản được định hình, họ đã quyết định đặt dấu chấm hết cho cuộc hôn nhân này.
Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng tôi vẫn như người vô hồn khi bước vào tòa án, máy móc ngồi xuống, máy móc nghe phán quyết của tòa. Do đã thỏa thuận từ trước nên các thủ tục được diễn ra nhanh chóng, nhanh đến nỗi tôi chẳng kịp nhận ra thì mối quan hệ vợ chồng của ba mẹ tôi đã kết thúc, sợi dây pháp lý trói buộc hai người suốt 16 năm qua đã bị cắt đứt.
Tôi chỉ biết trơ mắt ra nhìn sự vui vẻ, thoải mái hiện lên trong đôi mắt của ba mẹ, thậm chí, họ còn gật đầu cười với nhau.
Hình ảnh trước mắt ngày một nhòe đi, chẳng biết từ lúc nào, trên mặt tôi ướt đẫm nước mắt. Tôi tự nhủ bản thân phải vui mừng cho họ, tự nhủ bản thân không thể làm xiềng xích trói họ lại nữa nhưng nước mắt vẫn không thể ngừng rơi.
Cổ họng tôi nghẹn ứ không thể phát ra tiếng, trái tim như bị ai khoét mất một nửa, đến thở thôi cũng cảm thấy đau đớn vô cùng.
Sau này, ai sẽ là người đi họp phụ huynh cho tôi đây. Ai sẽ là người che chở cho tôi mỗi khi nghịch ngợm bị ba mắng, ai sẽ là người lén lút cho tôi tiền tiêu vặt sau lưng mẹ. Chiều 30 tết ai sẽ là người nấu cơm, ai sẽ là người thắp hương, bữa cơm đoàn viên hai người ăn sẽ như thế nào.
Trong một giây phút, tôi ước mình chưa từng được sinh ra, để không phải là trách nhiệm của ba mẹ, để không té ngã từ thiên đường như thế này. Suy cho cùng, tôi còn chưa tròn 16 tuổi, được nuông chiều từ bé, làm sao có thể chấp nhận nỗi thực tại đau đớn như vậy.
Tôi thấy ba mẹ bước lại chỗ tôi, tôi nhận ra từ gương mặt họ là sự áy náy không nói thành lời. Tôi muốn an ủi họ, muốn tươi cười vỗ ngực nói mình không sao nhưng tôi không thể.
Mẹ nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi, vỗ vỗ tấm lưng cứng nhắc của tôi, ba cúi xuống hôn lên trán tôi một cách đầy yêu thương rồi dùng âm lượng gần như không thể nghe thấy nói với tôi hai tiếng “Xin lỗi”’. Và sau đó...
Đã chẳng còn sau đó nữa, những điều cần nói ba mẹ đã nói hết trong thời gian qua, bây giờ gia đình tôi mỗi người một ngả, tôi ở với mẹ, còn ba sẽ đến thăm tôi mỗi khi có thời gian rảnh rỗi.
Về đến nhà, mẹ bảo tôi hãy ngủ sớm đi, đừng khóc nữa, bình minh rồi sẽ tới thôi. Trời rồi sẽ sáng, nhưng trước khi chân trời ló rạng là cả đêm đen dài đằng đẵng, thời gian sẽ làm cho vết thương hết đau nhưng vết sẹo lại mãi chẳng thể lành lặn như lúc ban đầu. Và hai tiếng “gia đình” đã không còn trọn vẹn nữa dù trước đó nó cũng chẳng hề trọn vẹn.
Ai cũng bảo hiểu được cảm giác của tôi, nhưng thật sự có ai hiểu. Que kem đang cầm trên tay, đột nhiên rơi xuống đất, những nỗi đau trong đó, ngoài tôi ra, có ai thật sự thấu được.
© Bầu trời nhỏ - blogradio.vn
Xem thêm: Không điều gì quý giá hơn hai tiếng “gia đình”
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Mười sáu - Ba sáu tuổi
Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?