Phát thanh xúc cảm của bạn !

Cơm nhà

2015-08-05 01:00

Tác giả:


blogradio.vn – Giữa những ngày mưa bão, bưng bát cơm lên mà nhớ những yêu thương. Những bữa cơm nhà có bố, có mẹ, có em gái và có cả những đầm ấm thân thương. Rồi thấy nhớ mong một bữa cơm nhà!

***

Có những thứ mà khi ta đang có nó, ta thấy nó quá đỗi thân thuộc, quá đỗi hiển nhiên để rồi ta không biết trân trọng những giây phút ấy. Đến một ngày, khi bơ vơ giữa cuộc sống quá ồn ào, quá tấp nập này, ta lại khao khát lắm những tình thương, những thứ giản dị tưởng chừng quá giản đơn ấy.

Từ ngày bé xíu đến hết trung học phổ thông, con luôn có một định hình trong đầu như một con đường mòn: “Một ngày có ba bữa sáng, trưa, tối, dù đi học hay đi chơi thì cũng không được quên về nhà ăn cơm.”

Khác với những bạn bè có thể tùy thích ăn ở đâu, nhưng mẹ luôn dạy con những điều nhỏ nhặt nhưng đầy ý nghĩa ấy. Nhưng rồi cái tuổi nhỏ ham chơi bồng bột khiến con đôi khi lơ là đi những bài học quý giá ấy. Rồi lại phàn nàn và cằn nhằn sao mẹ khó tính thế chăng. Có đôi khi con lại vùng vằng bỏ bữa chỉ vì món ăn con không thích. Có phải con luôn bướng bỉnh và cứng đầu khiến mẹ buồn lòng không ạ?

Suốt 18 năm ở nhà, chưa bao giờ con để mẹ không phải lo lắng cả. Đến lúc con biết suy nghĩ một chút, thì con lại ở xa mẹ đến 1800 cây số. Mẹ vẫn thường mắng con ăn chậm mà nói nhiều. Nhưng những bữa ăn thiếu lời mắng yêu của mẹ sao con thấy chẳng còn được bình yên nữa.

cơm nhà

Cơm nhà! Cuộc sống sinh viên xa nhà, hai từ kia đã trở nên xa xỉ với con. Cũng một năm rồi, con thèm lắm một bữa cơm sum họp gia đình. Chẳng cần gì những món ăn cao sang, chỉ cần một bữa cơm có bố, có mẹ và có Dưa Chuột là hạnh phúc lớn lao rồi. Sẽ chẳng còn những gánh nặng, lo âu ngoài cuộc sống. Sẽ chẳng còn những bon chen, toan tính trên con đường công danh đầy xô bồ…. Sẽ tha hồ được kể cho mẹ những câu chuyện trong ngày, những ấm ức rồi sà vào lòng mẹ mà khóc…

Thèm lắm được lăng xăng trong bếp cùng mẹ, mà ôm, mà nghe mắng. Nhưng rồi con lại cười toe hào hứng khi mẹ bảo “con gái ế”:

“Con kệ đấy, con không lấy chồng đâu, ở nhà với bố mẹ thôi!”

Cơm nhà! Là ngày con còn ở nhà, hai chị em hào hứng vui mừng khi bố gọi điện là sẽ ghé về nhà ăn cơm trong đợt công tác. Dù đã khuya nhưng cả hai vẫn cố đợi, để gia đình cùng được đầy đủ ăn bữa cơm gia đình. Quá hiếm hoi cho những hạnh phúc ấy, nên con biết nó có ý nghĩa lớn lao đến nhường nào.

Nhưng khi thời gian trôi nhanh và con lớn lên, bước vào những năm tháng cuối cấp với lịch học triền miên thì những bữa cơm nhà ngày càng trở nên xa xỉ. Sáng sớm đi học, tối mịt mới về, con lại ăn cơm một mình. Lúc ấy, con chẳng nhận ra mình đã dần bỏ quên đi những điều thân thuộc và quan trọng ấy.

Để rồi giờ đây, khi sống một mình rồi, nhớ bố, nhớ mẹ, nhớ cơm nhà, nhớ da diết…. Nhiều khi bưng bát cơm con tự nấu, có chút hương vị gì đó của mẹ, nước mắt con khẽ trào ra.

Ngày con xách ba lô lên và đi, mang theo ước mơ hoài bão của chính con và niềm kỳ vọng của bố mẹ, con đã quyết tâm phải thực hiện được mục tiêu của mình nhưng không được quên tâm niệm về “đường về nhà”. Thế nhưng con vẫn luôn nhớ những bữa cơm nhà thân thuộc ấy. Gia đình là nơi có bố, có mẹ, có em gái và có cả những bữa cơm nhà đầm ấm thân thương.

© Tiểu Minh Minh – blogradio.vn

Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn.

yeublogradio

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Tình yêu - một câu chuyện không có kết thúc

Tình yêu - một câu chuyện không có kết thúc

Tôi đã học được rằng tình yêu không phải là một đích đến, mà là một hành trình liên tục, nơi chúng ta cùng nhau khám phá và trưởng thành.

Đơn phương một người có lẽ rất khó khăn

Đơn phương một người có lẽ rất khó khăn

Bởi mỗi khi cô ngồi yên trong lớp vì thời gian nghỉ giữa tiết không nhiều, cứ mỗi lần nhìn vu vơ ra ngoài lại sẽ bắt gặp ánh mắt của cậu ta. Mặc dù ngay sau đó cậu ta đều đánh mắt đi chỗ khác, nhưng làm sao mà che dấu được sự thật.

Dù có đi đâu cũng sẽ quay về

Dù có đi đâu cũng sẽ quay về

Tôi đã đôi lần hỏi tại sao mẹ không từ bỏ tôi. Nhưng mẹ đều nói mọi người đã từ chối sự ra đời của tôi đến mẹ cũng vậy thì tôi sẽ ra sao. Thế nên, mẹ không đành lòng làm vậy.

Chờ người em thương

Chờ người em thương

Hình như mùa thu lại về rồi phải không anh Em nghe ngoài kia gió vươn mình qua lối Nghe hoang hoải những chiều qua vội Nghe chạnh lòng nắng nhạt màu hanh hao.

Bước chậm lại giữa thế gian vội vã

Bước chậm lại giữa thế gian vội vã

Bởi kì thực, trong mỗi bước đi của cuộc sống đều mang theo những khoảnh khắc ý nghĩa, đôi khi ta chạy quá nhanh để bắt kịp thành tựu, tiền tài, danh vọng để rồi bỏ lỡ nó.

Tương tư

Tương tư

Ơ kìa em sao nỡ để tình anh Chưa bước tới đã muôn phần lận đận Sao chỉ mới nhìn thôi em đã giận Và tiếng yêu thôi em chẳng nhận lời

Bình minh trên phố

Bình minh trên phố

Khi ánh bình minh vừa ló dạng, Phố nhỏ bừng tỉnh trong sương mai. Ánh nắng vàng rơi từng giọt nhẹ, Làm bừng sáng những ước mơ dài.

Lời má dạy trên mảnh đất Miền Tây chất phác

Lời má dạy trên mảnh đất Miền Tây chất phác

Ở vùng quê này, người ta sống với nhau bằng cái tình, cái nghĩa. Họ có thể không giàu có về vật chất, nhưng lòng họ luôn đầy ắp sự chân thành và nghĩa tình. Má dạy con rằng, dù sau này có đi xa, có thành đạt, con vẫn phải giữ lấy tấm lòng chân chất đó.

Hồi tưởng về tuổi thơ tôi

Hồi tưởng về tuổi thơ tôi

Đôi khi tôi tự hỏi bản thân sao giờ lại bỏ mặc người bạn thiên nhiên gắn bó thân thiết thuở nhỏ của mình, từ những cơn mưa rào rạt rơi lộp bộp trên mái tôn làm mát dịu bầu không khí tới những tán lá râm mát đã che chở tôi khỏi cái nắng tháng 6 oi ả.

Tình yêu giữa hai người giống như mảnh ghép

Tình yêu giữa hai người giống như mảnh ghép

Tình yêu giữa hai người giống như mảnh ghép, để ghép được thì cả hai mảnh đó phải hợp nhau chứ không phải giống nhau. Và muốn tìm được cái hợp nhau thì rất khó, muốn ghép lại được với nhau thì cần phải có thời gian.

back to top