Có mẹ là hạnh phúc của con
2022-11-26 01:20
Tác giả:
blogradio.vn - Có mẹ, con có người để làm nũng. Dù đã đi làm, con cũng vẫn còn xin mẹ 100 nghìn, 200 nghìn. Mẹ thì vẫn lo lắng cho con từng tý. Chừng ấy có đủ để đổ xăng không, mẹ cho thêm 50 nghìn để đi đường. Trên thế gian này, sẽ chỉ có mẹ, có bố, có chị của con là những người sẽ luôn lo lắng, chở che cho con như thế.
***
Những ngày gần đây, bộ phim “Thương ngày nắng về” đang dần đi đến hồi kết, để lại ấn tượng và cảm xúc sâu sắc trong lòng khán giả. Và hình ảnh của bà Nga béo đã trở thành biểu tượng của cả bộ phim. Một bà mẹ tảo tần, giàu lòng nhân ái, hết lòng thương cháu thương con dù không cùng máu thịt. Bà mẹ ấy cũng giống như bao bà mẹ khác, cũng mắng con, đánh con nhưng bao nhiêu tình thương lại chỉ dành cho chúng mà thôi. Những tập cuối bà mẹ ấy bị mắc bệnh bệnh suy giảm trí nhớ ở người già. Những dòng nhật ký của mẹ Nga béo làm bất kỳ ai cũng xúc động – xúc động bởi tình thương, bởi sự hy sinh, và bởi nỗi sợ của người mẹ ấy. Sợ một ngày nào đó, mình sẽ quên đi những đứa con mình đã nuôi lớn yêu thương. Sợ một ngày nào đó không còn đủ sức để cho chúng.
Xem bộ phim, những người con dường như nhìn được thấy mình trong bộ phim ấy. Chúng ta là những đứa con, có những lúc làm mẹ phiền lòng, cáu gắt hay nổi nóng với mẹ. Nhưng rồi một ngày chúng ta cũng sợ phải xa mẹ, sợ mẹ sẽ chẳng còn nhớ được mình. Chúng ta cũng nhìn thấy mẹ của mình qua hình ảnh bà Nga - dù có lớn đến đâu, chúng ta vẫn còn là một nỗi lo lớn trong lòng mẹ.
Con chợt nhớ đến mẹ của con – mẹ Toan. Chẳng lên phim ảnh, chẳng có những dòng nhật ký cảm động nhưng mẹ của con cũng là một bà mẹ vĩ đại, là điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời này mà con có. Từng điều mẹ làm, mẹ hy sinh cho chúng con là những điều tuyệt vời nhất.
Mẹ của con chỉ là một người nông dân chân lấm tay bùn. Cả cuộc đời mẹ gắn với cây lúa, ruộng đồng, với bùn đất. Nhưng mẹ của con cũng là một siêu nhân, là một anh hùng, là người vĩ đại đối với chị em chúng con.
Cuộc đời mẹ đã nếm trải đủ những đắng cay, nhọc nhằn của cả một đời người. Đôi vai gầy ấy đã gánh gồng biết bao vất vả, cực nhọc.
Được sinh ra khi đất nước còn chiến tranh, ông ngoại thì đi chiến đấu, rồi làm việc xa nhà, bà ngoại thì hay đau ốm nên từ nhỏ mẹ đã cùng bà gánh vác công việc gia đình. Học hết lớp 7 mẹ đã nghỉ học để cùng bà lo cho các em của mẹ.
Nhưng cuộc đời của mẹ chưa bao giờ có hai chữ nhàn nhã. Mẹ sinh được 7 chị em chúng con - mà người ta vẫn hay gọi là 7 con vịt trời. Với tâm lý của xã hội phần nào trọng nam khinh nữ mà mẹ đã có không ít những suy nghĩ tiêu cực trong đầu. Mẹ sinh con lúc mẹ đã ngoài 40, lại thêm những vất vả cực nhọc suốt bao năm trời nên sức khoẻ mẹ cũng đã yếu đi nhiều. Bao nhiêu năm mẹ tần tảo, làm đủ nghề để chị em chúng con được ăn học đầy đủ như bao bạn bè cùng trang lứa khác.
Bước qua tuổi 50 tưởng chừng đã vơi bớt đi những vất vả thì tai ương lại ập đến với gia đình mình. Sự ra đi đột ngột của chị Thủy như một tảng đá nghìn tấn rơi vào đôi vai gầy của bố mẹ. Cuộc đời vốn đã nhiều vất vả giờ lại thêm nhiều đau thương mà bố mẹ phải gánh. Nỗi đau “kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh” đã làm mẹ già đi, gương mặt ấy khắc khổ thêm phần nhiều. Đứa con mình nuôi lớn bao tháng ngày, nay không từ mà biệt. Có ai thấu được nỗi đau của mẹ và bố khi ấy.
Người ta thường nói, "nước biển mênh mông không đong đầy tình mẹ, mây trời lồng lộng không phủ kín công cha". Có ai đong đếm được tình thương bố mẹ dành cho chúng con. Con ốm, mẹ chẳng quản đêm ngày chăm sóc. Con gái mẹ ai sinh con, mẹ cũng dành cả tháng trời để chăm con, chăm cháu. Mẹ không chỉ là mẹ của 7 đứa con gái, còn là người mẹ của 11 đứa cháu ngoại. Mẹ thương, mẹ chăm lo cho chúng từng chút.
Đến bây giờ gần 70 tuổi - cái tuổi mà người ta được nghỉ ngơi hay ít nhất là bớt lo toan nhưng trên vai mẹ còn bao nỗi vất vả. Mẹ chăm mẹ của mẹ, lo lắng cho các con, chăm lo cho từng đứa cháu. Có đôi khi mẹ ôm tất cả mọi thứ vào người, con chỉ muốn mẹ buông bỏ bớt để mẹ được nghỉ ngơi mà thôi. Nhưng có khi nào mẹ buông xuống được đâu mẹ nhỉ. Con mẹ còn vất vả, cháu mẹ còn bé thì mẹ còn thương, còn lo, còn chăm.
Mẹ chẳng bao giờ nói những lời ngọt ngào, nhưng tình thương của mẹ là thế. Mẹ mắng vì mẹ thương, mẹ nói nhiều là vì mẹ còn yêu.
Đã có những lúc con cãi mẹ, con to tiếng, con giận dỗi với mẹ. Nhưng mẹ ơi, điều ấy chẳng diễn ra lâu mẹ nhỉ, chỉ câu trước câu sau, con đã lại nói chuyện với mẹ như bình thường. Con cũng rất ít khi tâm sự chuyện của con với mẹ, vì con chỉ nghĩ để mẹ bớt phải lo cho con mà thôi.
Có mẹ, con có người để làm nũng. Dù đã đi làm, con cũng vẫn còn xin mẹ 100 nghìn, 200 nghìn. Mẹ thì vẫn lo lắng cho con từng tý. Chừng ấy có đủ để đổ xăng không, mẹ cho thêm 50 nghìn để đi đường. Trên thế gian này, sẽ chỉ có mẹ, có bố, có chị của con là những người sẽ luôn lo lắng, chở che cho con như thế.
Có mẹ, con vẫn là đứa trẻ không bao giờ lớn. Lúc con ốm, con đau, con vẫn muốn có mẹ, muốn là một đứa trẻ để mẹ chăm lo từng bát cháo, từng viên thuốc.
Có mẹ, con luôn được yêu thương. Con đã lớn, đã ra ngoài gặp gỡ nhiều người, nhưng con vẫn sẽ có mẹ yêu thương con vô điều kiện.
Có mẹ, con có một mái ấm để trở về. Dù có mệt mỏi cỡ nào, về nhà mình có mẹ, có bố con vẫn thấy bình yên và hạnh phúc nhất.
Con sợ, sợ một ngày mẹ sẽ xa con.
Con sợ, sợ một ngày mẹ sẽ quên con.
Con sợ, sợ một ngày khi con về nhà, mà không thấy mẹ nói “Vằn về à con”
Con sợ, sợ một ngày con gọi mà không thấy mẹ đâu.
Con xin lỗi vì làm cuộc đời mẹ thêm vất vả, con xin lỗi vì làm mẹ khóc vì làm mẹ buồn.
Mẹ biết bây giờ con mong điều gì nhất không, là mong bố mẹ mãi khỏe mạnh, để con có nhiều thời gian hơn ở bên bố mẹ. Để được ôm mẹ, làm nũng mẹ như con vẫn làm thậm chí đến bây giờ.
Trải qua mưa nắng gió tuyết. Người ta sẽ vui khi ngày nắng về. Phải không mẹ?
© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn
Xem thêm: Con đã lớn lên từ nỗi đau của mẹ | Family Radio
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.






