Có ai còn nhớ tới ai trong đời?
2012-05-29 17:44
Tác giả:
Thank you for coming in to my life and sharing with me
Dành tặng cho những tình yêu
Đã bao giờ bạn nuối tiếc vì đánh mất một điều gì đấy có ý nghĩa trong cuộc đời? Tôi đã từng như thế. Cảm giác thật khó tả và cũng khó…chịu.
Vào khoảnh khắc này, khi thời tiết oi nồng bắt đầu gõ cửa. Tôi nhớ lại hồi cuối cấp 3. Là những ngày mệt mỏi với bài tập, những kiến thức phải được tổng hợp và xếp vào một ngăn thật gọn gàng trong trí nhớ. Cuộc sống quanh quẩn với một mớ kiến thức hỗn độn và lúc đó cũng chưa thể định hình được mình nên bắt đầu từ đâu và kết thúc như thế nào?.
Rồi những ngày thi thử tốt nghiệp, thi thử Đại học cứ đến dần. Một tháng nữa…cứ ngồi đếm từng ngày, từng giờ… Lớp học thân quen vốn dĩ bình yên hôm đấy náo loạn lên vì tiếng ve ngoài sân cứ vang nhức nhối. Biết là ve gọi hè đấy, biết là sắp có một kỳ nghỉ dài đấy mà sao ai cũng thấy buồn, thấy nuối tiếc, thấy mất mát một thứ gì đó vô hình mà quý giá.

Thằng bạn thân ngồi cùng bàn thường ngày miệng cười toe toét, nay bỗng dưng im lạ. Không nói, không cười đưa cho mình cuốn sổ nhỏ nhỏ.
Mi viết cho tau mấy chữ coi.
Viết chi mi? Tau không biết nên viết chi hết. hì hì. Hay để tau vẽ cho mi mấy hình ngộ ngộ, mai mốt mi nhớ đến tau thì nhìn mà cười cho sướng miệng hè?
Ừm, răng cũng được mi. Miễn là có hình mi ở đó…
Cuốn sổ nhỏ xinh, màu xanh lá mạ. Lạ thật, hắn là con trai, tưởng rằng phải thích những gam màu mạnh mẽ, nam tính chứ. Ai ngờ cũng Romantic gớm. Cả cuốn sổ trống tênh, chẳng có bút tích của ai. “Chẳng lẽ mình là người đầu tiên?!”.
Cầm sổ hắn về mà mình chẳng biết viết gì. Nghĩ vẩn vơ 3p, vẽ mấy hình củ cà rốt và con thỏ cho hắn. Mình là cà rốt mà nên mình cho hắn làm thỏ đáng yêu “tạm thời”. Người ta vẫn bảo thỏ hay ăn cà rốt … hí hí.
Ngày cầm cuốn “Những điều cần biết về tuyển sinh CĐ, ĐH” tay mình run lên. Phân vân chẳng biết thi vào trường nào… Bất giác, nhìn lên lan can phòng học, một ánh mắt đang nhìn theo…
Hai đứa ngồi cùng bàn, nhưng chưa bao giờ hắn tâm sự cho mình nghe dự định của hắn là gì?. Cảm thấy mình cũng vô tâm quá, tại sao không chủ động hỏi xem hắn có dự định gì?. Nói là làm. Ngay khi học xong tiết 3, mình quay sang hỏi với một vẻ rất…rất chi là thiện ý.
Êu, định thi trường chi đó mi?
Chưa bít răng. Rứa mi? Cà rốt, mi định thi trường chi?
Tau à, trường tau thích thì cha mẹ tau nỏ thích. Mà trường cha mẹ thích thì tau chưa khi mô nghĩ đến.
Rứa quyết định răng?
Tau nộp cả hai trường. Đến lúc đó tính tiếp, hey?.
Cả hai đứa chẳng nói thêm gì. Một cảm giác mênh mang khó hiểu.
Buổi học cuối cùng. Lớp đông đủ lạ thường. Là buổi học mà chẳng một ai chờ đợi tiếng trống hết giờ. Ve vẫn kêu inh ỏi, phá tan hoang sự bình yên của một góc trời. Không ai nói với ai, nhìn nhau và cảm thấy nghẹn ngào. Lần đầu tiên có cảm giác để mất một điều gì đấy. Lần đầu tiên, tay muốn nắm chặt, giữ lại những phút giây này…nhưng không thể níu giữ. Có lẽ bàn tay ấy quá bé nhỏ…

Vô tình mình cũng biết được hắn thi Luật. Ừm, cũng đúng thui, hắn có khả năng hùng biện mà. Được cái nói lắm mà nói cái gì cũng thấy đúng, cãi nhau chí chóe suốt ngày cũng thấy lý luận gớm. Vậy mà mình không nghĩ ra.
...... 3 năm 8 tháng sau...
Trái Đất tròn. Sáng nay mình gặp lại hắn sau gần 4 năm không gặp mặt, không tin tức gì. Hắn vẫn vậy, chẳng khác gì hắn của ngày xưa. Có điều người lớn hơn chút xíu, chẳng còn thích bắt nạt mình như ngày xưa nữa. Chắc nó lớn rùi…
Ngồi café. Hai đứa nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Chuyện lớp mình có mấy người theo chồng về dinh, chuyện học hành, công việc, tình yêu tình báo. Rồi đúc kết lại một câu “Cũng lông ba lông bông như nhau”.
Im lặng, sự im lặng đến ngạt thở.
Không biết phải kết thúc câu chuyện như thế nào nên đành lấy cớ bận việc phải về. Hắn thanh toán và tiễn mình. Bất chợt, thấy nuối tiếc khoảnh khắc này. Ước cho thời gian quay lại để mình có thể nói nhiều hơn, có thể kể cho hắn nghe nhiều hơn, để muốn biết hắn suy nghĩ gì?.
Để Thỏ dắt xe cho...
Ừm.
Cà rốt đi cẩn thận nha.
Ừm.
Cà rốt…đi nhé!
Thỏ cũng đi đi, cà rốt về đây.
Hai người hai lối, ngược đường. Không biết rồi sau này, có bao giờ vô tình chúng ta lại gặp nhau nữa không thỏ nhỉ?!
P/s: Nếu biết trước điều gì đó thuộc về mình thì hãy nắm giữ, đừng buông tay vì hãy tin rằng bàn tay mình dù nhỏ bé nhưng vẫn có thể nắm chặt nó - rất - chặt.
- Gửi từ Huyền càzốt Email huyenlevov@
Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Anh và Em (Phần 2)
Mối nhân duyên của nó và anh đã không bị lỡ dở vì đã gặp được một người thấu hiểu và bao dung. Trong cuộc đời, đôi khi không phải vì lỡ bước sai 1 bước mà bước sai cả cuộc đời. Hãy dừng lại, nhìn nhận lại chính mình và sữa chữa những cái sai để bước chân tiếp theo sẽ là những bước chân đúng đắn, bạn nhé!
3 con giáp này vận may lội ngược dòng, công việc thăng hoa, tài khoản nhảy số ầm ầm trong 45 ngày tới
Chỉ còn chưa đầy 2 tháng nữa là kết thúc năm, trong khi nhiều người đang loay hoay tổng kết thì 3 con giáp này lại bất ngờ nhận được "tín hiệu vũ trụ" cực tốt. 45 ngày tới chính là thời điểm vàng để họ bứt phá, tiền bạc rủng rỉnh, chuẩn bị cho một cái Tết ấm no, viên mãn.
Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những thứ này
Trước thềm năm 2026, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những mối quan hệ độc hại đang níu chân bạn, để hành trang bước sang trang mới chỉ còn lại sự nhẹ nhõm và an yên.
Lời tạm biệt cuối thu
Hy vọng trong tương lai vẫn có thể gặp lại, em vẫn rất chờ mong vào một ngày nào đó anh em mình có thể có một buổi đi uống nước hoặc ăn tối với nhau, và hy vọng anh sẽ giống như lời chúc em gửi đến anh trong bức thư nhỏ đó, có được tất cả, hạnh phúc, sức khỏe và thành công.
Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn
Cam mỉm cười, nhặt vài chiếc lá rách rưới bên bờ suối, bỏ vào túi – như nhắc nhở bản thân về những điều chưa hoàn hảo nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống.
Một ngày bình thường mất người mình thương
Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?
Anh và Em (phần 1)
Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan
Người bạn đặc biệt
“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”
Nắng, mưa, râm mát
Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.


